Tiếng đập cửa dồn dập làm Mộ Thiên Dương đang ngủ say cũng phải giật mình tỉnh giấc, y ngồi dậy dụi mắt, thầm nghĩ liệu có phải mình nghe nhầm tiếng gió tuyết thành tiếng đập cửa. Vào mùa đông, vẫn thường có bão tuyết gầm thét như muốn nghiền vụn căn nhà gỗ nhỏ tận nơi thâm sơn này.
Tiếng “Cốc cốc cốc” lại vang lên lần nữa, lật nhào phỏng đoán của y, còn kèm theo tiếng người ồm ồm kêu to: “Có ai không? Mau mở cửa cứu người!”
Thiên Dương bật dậy mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có mấy người thợ săn ăn mặc theo kiểu hán tử, hai người trong đó đang dìu một người trẻ tuổi. Hán tử trung niên vừa gõ cửa nhìn Thiên Dương nói: “Tiểu tử, mau tới giúp một tay, tiểu tử này bị rơi xuống sông, nếu không mau sưởi ấm cho hắn, mạng nhỏ này có thể sẽ không còn”.
Thiên Dương vừa nhìn người trẻ tuổi toàn thân ướt đẫm kia, không khỏi giật mình kêu lên: “Tường đệ!”
Người thợ săn hỏi: “Các người biết nhau sao?”
“Là đệ đệ của ta! Mau vào đi!”
Mấy người thợ săn dìu Mộ Thiên Tường đang hôn mê bất tỉnh vào nhà, chỉ thấy trong nhà có bày một cái bàn vuông nhỏ, ba cái ghế, hai cái giường, sát vách tường có một đống cỏ khô, tiếp đó chẳng còn thứ gì khác, quả nhiên là gia đồ tứ bích*.
Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Thiên Tường lên giường, Thiên Dương cố gắng lôi hết tất cả vải vóc trong nhà: chăn bông, khăn trải giường, quần áo cũ, khăn lau, đắp hết lên người Thiên Tường, ba người giúp Thiên Tường lau người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-duc-chi-kiem/80773/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.