Chuyển ngữ: Song Tử Một đám người tràn vào thư phòng đang đặt khung dệt, Thụy Xương đang ở trong phòng sợ hết hồn, đôi mắt to tròn trợn trừng nhìn chằm chằm mọi người, sững sờ trong chốc lát mới đột nhiên nhớ ra, vội vàng hành lễ với Từ Canh và các vị trưởng bối. Tất cả sự chú ý của Tân lão gia tử đều rơi vào khung dệt đang được đặt ngay chính giữa thư phòng, nhìn đông nhìn tây một cái, rồi lại đưa tay sờ sờ, tò mò hỏi: “Thứ đồ này đã làm xong rồi sao? Bây giờ có thể dùng được chưa?” Thụy Xương trả lời: “Con và Trường Cẩm thức trắng hai đêm mới làm được, vừa mới thử nghiệm xong, có thể sử dụng được. Dệt vải vừa nhanh lại vừa đẹp, ông nội người có muốn thử một lần không?” Tân lão gia tử đang rục rịch muốn ngồi xuống, mới vừa nhấc chân lên đã bị Tân Nhất Lai đứng ở phía sau nắm lấy y phục, “Người cũng không biết dệt vải, đừng đến đó cản trở công việc, để cho Hồ đại lang lên đi.” Tân Nhất Lai nói, đôi mắt sáng ngời nháy mắt với Tân lão gia tử. Tân lão gia tử lập tức hiểu ý, khó chịu liếc Hồ Tế Tửu một cái, cuối cùng vẫn đứng sang bên cạnh, “Hừm, Hồ đại lang ngươi lên đi.” Thụy Xương cũng hơi hiểu ra, cười hì hì đến kéo cánh tay của Hồ Trường Cẩm, “Trường Cẩm mau tới đây, đồ là do huynh làm, huynh tới làm mẫu là tốt nhất.” Hồ Trường Cẩm do dự, tất nhiên cậu có thể hiểu được ý tốt của phụ tử Tân gia, nhưng mặt khác lại không qua được cửa ải trong lòng mình, dù sao phần lớn sáng kiến cải tiến khung dệt là do Tân Nhất Lai cung cấp, việc cậu có thể làm chỉ là góp một phần sức lực, nhưng bây giờ ở trước mặt mọi người đường hoàng biểu diễn, cũng không thể không biết xấu hổ mà làm vậy. “Nhanh lên nhanh lên, lão phu chờ không kịp nữa rồi.” Tân lão gia tử cố ý nói. Mấy vị ở đây đều là người tinh anh, mọi người cũng đã đoán ra nguyên nhân Hồ Trường Cẩm do dự, Tân lão gia tử cảm thấy đứa nhỏ này thật là đàng hoàng phúc hậu, ít nhất so với Hồ lão già thì mạnh hơn nhiều. Hồ Tế Tửu có tư tâm nên cũng không lên tiếng, ông cụ cũng biết mình như vậy là không có phúc hậu, nhưng Hồ Trường Cẩm là Đại tôn tử ruột thịt của ông cụ, mặc dù đứa nhỏ này không thông minh như vậy, thậm chí đầu óc còn hơi bảo thủ, nhưng trong đám tôn tử người Hồ Tế Tửu thương yêu nhất chính là cậu. Đúng như Hồ Trường Cẩm đã nói, cậu không có hy vọng gì với khoa cử, trong tương lai ắt sẽ bị những tôn tử khác của Hồ gia đè đầu cưỡi cổ, Hồ Tế Tửu vô cùng lo lắng đứa nhỏ ngốc này ngày sau sẽ bị chèn ép. Cho đến khi nghe nói Hồ Trường Cẩm đi theo Nhị lang của Tân gia nghiên cứu khung dệt, tâm tư của Hồ Tế Tửu lập tức linh hoạt, nếu như Đại tôn tử thật sự có thể đạt được thành tựu ở nơi này thì càng tốt, so việc suốt ngày ngây ngô ở Quốc tử giám thì tốt hơn nhiều. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tân gia không được bắt nạt cháu mình, không thể chiếm đoạt công lao của nó, cho nên Hồ Tế Tửu mới chạy đến Tân phủ gây chuyện, một mặt là nói rõ ràng cho Tân gia biết sau lưng Hồ Trường Cẩm có ông cụ làm chỗ dựa, về phương diện khác cũng gián tiếp biểu lộ thái độ của mình cho Tân gia biết, ông cụ không đi tìm Ngự sử để tố cáo, chỉ bí mật đến cãi nhau, chuyện này nói lên điều gì nào? Mọi việc đều có thể thương lượng! Mọi người một lần nữa thúc giục, cuối cùng Hồ Trường Cẩm kiên trì ngồi xuống phía trước khung dệt. Mặc dù cậu đọc sách không giỏi, nhưng chỉ có đọc sách là không tốt thôi, nếu như bản thân thật sự cảm thấy hứng thú với một việc nào đó, Hồ Trường Cẩm giống như thay đổi thành một người khác vậy, cậu vừa giới thiệu cho mọi người biết nguyên lý và chức năng của khung dệt, vừa nhanh nhẹn dùng tay làm mẫu, mặc dù động tác vẫn còn chưa được thuần thục, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe và hiểu hết. Cuối cùng Tân lão gia tử không kìm được, đưa tay sờ sờ một đoạn vải bố mà Hồ Trường Cẩm vừa mới dệt được, miệng chậc chậc tán dương, “Dệt rất vuông vức, chao ôi ngươi sờ mà xem.” Ông cụ không hề khúc mắc gọi Hồ Tế Tửu, lúc này Hồ Tế Tửu cũng không còn dựng râu trừng mắt nữa, mặt mày hớn hở dùng sức gật đầu, “Tốt lắm, làm tốt lắm. Không ngờ hai tiểu tử này thật sự đã làm được.” Ông cụ nói lời này rất là khéo léo, đương nhiên Tân lão gia tử cũng hiểu được ý ngầm trong đó, híp mắt nhìn ông cụ một cái, rốt cuộc cũng không nói lời mất hứng. Tân Nhất Lai cười phụ họa nói: “Có câu nói thế này “hữu chí bất tại niên cao” (*).” Một câu nói coi đem tất cả công lao đều đặt lên người Thụy Xương và Hồ Trường Cẩm. (*) Cả câu là “Hữu chí bất tại niên cao, vô chí không hoạt bách tuế”: Có chí chẳng do tuổi tác, không có chí thì trăm tuổi cũng tay không. Người có chí thì cuối cùng sự nghiệp sẽ thành công. Cuối cùng Hồ Tế Tửu cũng thở phào nhẹ nhõm, ông cụ đến đây cũng không phải định cướp đoạt công lao của Tân Nhất Lai, chỉ là lúc này chính là thời điểm cực kỳ quan trọng, trong nhà vì chuyện của Trường Cẩm mà tranh cãi ầm ĩ, dù sao nhà bọn họ cũng là một gia tộc thanh quý, đọc sách mới là căn cốt, đột nhiên có một người khác biệt như vậy, lập tức có người tỏ ra không thể chấp nhận, Hồ Tế Tửu vốn có tâm nói giúp cho trưởng tôn, nhưng cũng phải có chỗ để dựa vào, nếu Trường Cẩm có công lao cải tiến khung dệt, dù trong Hồ gia có người dám phản đối, Hồ Tế Tửu cũng có cớ để phản bác lại. “Các ngươi đọc nhiều sách như vậy, làm quan cũng nhiều năm rồi, đã bao giờ làm được vật gì mà lợi quốc lợi dân giống như Đại lang chưa? Không có thì câm miệng lại!” Đúng, đến lúc đó cứ nói như vậy là được! Còn về phần Tân Nhất Lai, Đại lang vẫn còn nhỏ, sau này nếu có thể làm ra thành tựu, đến lúc đó sẽ trả lại, coi như là có qua có lại. Hồ Tế Tửu khí thế hung hăng mà đến, lúc này đã đạt được mục đích, khuôn mặt lập tức thay đổi trở nên hòa ái dễ gần, Từ Canh không nói gì, nhưng phản ứng của mọi người trong Tân gia đều vô cùng lạnh nhạt, điều này khiến cho Từ Canh phải suy xét lại xem có phải bản thân đã quá chững chạc hay không, có lẽ chuyện này hoàn toàn không có gì cả? Thậm chí Hồ Tế Tửu còn mặt dày ở lại Tân phủ dùng cơm trưa, dường như tâm tình của ông cụ rất tốt, không ngừng uống rượu với Tân lão gia tử, chỉ chốc lát sau đã uống rất nhiều, gân giọng hát vang ở trong đại sảnh, Tân lão gia tử cũng hát theo, tiếng hát giống như tiếng kêu của con gà bị giết vậy, Từ Canh cảm thấy mình sắp phát bệnh rồi, thật vất vả mới tìm được cơ hội vội vàng lấy cớ đi tiểu tiện chạy biến. Từ nhà xí đi ra hắn gặp được Thụy Hòa, lập tức bước nhanh đuổi theo hỏi: “Sao hôm nay không nhìn thấy tiểu Tam lang vậy?” Lúc xuất cung hắn còn nghĩ hôm nay có thể nhìn thấy Tam lang thì rất vui vẻ, không ngờ vàoTân phủ hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Đại Trân đâu, ngay cả lúc ăn cơm cũng không gặp được. Đương nhiên, không chỉ một mình Đại Trân vắng mặt, Thụy Xương cũng không có ngồi ở đấy, bởi vì theo quy củ của Tân gia tiểu hài nhi không được phép uống rượu, thiếu niên chưa tròn mười tám tuổi Thụy Xương mặc dù cực kỳ không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể lặng yên đi bồi Hoàng thị ăn cơm. Trong lòng Thụy Hòa căng thẳng, nhưng nụ cười trên mặt không thay đổi, “Tam lang sang nhà ngoại công (ông ngoại) vẫn chưa trở về, điện hạ tìm đệ ấy có việc gì không?” “Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi. Tại vì lâu rồi chưa gặp hắn đó mà.” Từ Canh bị Thụy Xương nhìn khiến trong lòng hơi hoảng hốt, nghĩ thầm không biết có phải mình đã đắc tội Thụy Hòa rồi không, nếu không, tại sao cậu lại có vẻ mặt và ánh mắt như thế, giống như hắn là kẻ địch vậy. Da đầu Từ Canh tê dại cùng Thụy Hòa trở về phòng, Hồ Tế Tửu và Tân lão gia tử đã ngã xuống, Tân Nhất Lai đang bề bộn phân phó người hầu khiêng hai lão gia tử về phòng, thấy Từ Canh và Thụy Hòa đi vào, lại gọi bọn họ chạy tới hỗ trợ – – ở cùng với Từ Canh đã lâu, bây giờ Tân Nhất Lai đã xem hắn như là con cháu trong nhà mình mà đối đãi, thái độ rất là tùy ý, Từ Canh rất hưởng thụ điểm này. Nhưng mà Thụy Hòa lại không nghĩ như vậy, chờ đến khi Từ Canh hồi cung, cậu mới đi tìm Tân Nhất Lai nói chuyện, đầu tiên là mấy chuyện trên trời dưới đất, sau đó mới bắt đầu nói thẳng vào vấn đề chính, “… A cha, có phải người đối với thái tử điện hạ có hơi quá không …” “Quá tùy ý sao?” Tân Nhất Lai nói tiếp, ngước mắt lên cười một tiếng, “Không phải Thái tử điện hạ cũng rất thích thú hay sao?” “Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là thái tử của một nước, tương lai sẽ đăng cơ. Giữa quân và thân vốn là quân thần chi đạo (*),bây giờ hắn coi trọng người, tất nhiên sẽ cung kính khách khí, nói dễ nghe là quân thần khăng khít, nhưng đến một ngày kia nếu hắn tức giận với người, đến lúc đó sẽ thanh toán hết một lượt, tất cả những chuyện này đều có thể định tội danh cho người.” (*) Quân thần chi đạo ~ Quân thần chi dã: Có nghĩa là đạo quân thần hoặc đạo nghĩa giữa vua tôi. Trong Quyển Tứ thư bình giải trang 451 “Tử Lộ nói: Không ra làm quan là không có nghĩa. Thứ bậc lớn nhỏ, không thể bỏ được; đạo nghĩa vua tôi; sao lại bỏ như thế?…..” Tân Nhất Lai lắc đầu cười, “Thụy Hòa con làm việc cẩn thận là chuyện tốt, nhưng mà có đôi khi quá thận trọng sẽ không có gì thú vị. Những điều con nói tất nhiên đều có đạo lý, nhưng con đã quên một chuyện, nếu thật sự có một ngày thái tử điện hạ muốn xử trí ta, muốn lấy lí do gì mà chẳng được, quân muốn thần chết còn cần lý do sao? Nhưng mà tâm tính của thái tử điện hạ vi phụ cũng đã hiểu được đôi chút, hắn có một tấm lòng vô cùng chân thành, cho dù không thể trở thành vua của một nước, tất nhiên cũng sẽ không phải là bạch nhãn lang(*) lấy oán trả ơn.” (*)Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Một cách giải thích khác, nói Bạch nhãn lang là một cách nói hình tượng. Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói. (Nguồn: Ăn bánh bơ ngồi dòm Chó nướng) “Có lẽ người ta đang giả vờ thì sao?” Trong đầu Thụy Hòa vẫn còn hơi không được tự nhiên, không nhịn được nói. Tân Nhất Lai bật cười, “Nếu thật sự là hắn đang giả vờ, chi bằng giả vờ là huynh đệ tương ái, rất mực khiêm tốn, chẳng phải là phù hợp với kỳ vọng của đám triều thần sao. Nhưng con cũng nhìn thấy rồi đó, mặc dù hắn và Tạ gia không có xé rách da mặt, tuy rằng bây giờ không gọi là hòa thuận, không phải trong cung còn truyền ra tin tức nói thái tử dựa vào thân phận khi dễ mấy đệ đệ của mình sao?” Thụy Hòa càng mơ hồ, “Vậy… Không tính là tin tức tốt sao?” “Cũng không phải là quá xấu.” Tân Nhất Lai lạnh nhạt nói: “Tạ gia vẫn luôn mơ ước ngôi vị thái tử không phải là bí mật gì, đám triều thần có ai không biết, dù sao đích thứ cũng khác biệt, cho dù thái tử tỏ ra quyết liệt hơn, mọi người cũng sẽ không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Huống chi, tại sao trong cung lại truyền ra tin tức như vậy, đám triều thần cũng không phải là không có đầu óc, có thể không nghi ngờ sao? Ta nghĩ, nửa năm nay Tạ gia thấy thái tử biểu hiện quá tốt, cảm thấy nôn nóng, người quýnh lên sẽ dễ dàng rối loạn, lại không biết xấu hổ sử dụng thủ đoạn hèn kém này, trái lại càng thêm tầm thường.” Thụy Hòa đã hiểu ra, “Chỉ sợ không cần đợi thái tử hành động, bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.” “Cũng nên quản lý sắp xếp lại đám người trong cung rồi, chỉ có điều thái tử còn chưa thành thân, nếu triệt để hạ bệ Tạ quý phi, chẳng phải là làm lợi cho thái hậu và Tuệ vương sao?” Tân Nhất Lai sờ sờ cằm, “Ta đoán cũng chỉ là trừng phạt và cảnh cáo một phen thôi. Dù sao, nếu thật sự làm thật, lực phá hoại của thái hậu còn lớn hơn Tạ quý phi.” “Người không sợ thái hậu và Tạ gia sẽ liên hợp lại sao?” Tân Nhất Lai khịt mũi coi thường, “Hai gia tộc nước tiểu đó, trừ phi bây giờ thái tử đột nhiên đăng cơ, nếu không hai nhà nước tiểu đó sẽ không ở chung trong một bình đâu.” (Giải thích một chút: Đoạn này Tân Nhất Lai chửi Tạ gia và thái hậu giống nước tiểu, nếu liên hợp với nhau để chống lại Từ Canh thì sẽ là nước tiểu ở chung trong một bình, ngày xưa người Trung Quốc thường đi tiểu vào một cái bình gốm sau đó sẽ mang đi đổ.) … … Sau khi hồi cung chuyện đầu tiên Từ Canh làm chính là đi thỉnh an hoàng đế, so với một người không tim không phổi đời trước, bây giờ Từ Canh đã học được cách cảm ơn, đối với phụ hoàng của mình Từ Canh vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng. Trong tất cả những đứa con nối dõi, Hồng Gia Đế sủng ái Từ Canh nhất, thành thật mà nói, đổi lại là hắn, nếu có một thái tử bất hảo không chịu nổi như vậy, nhất định đã sớm đổi người, nhưng hết lần này tới lần khác Hồng Gia Đế lại chỉ thừa nhận có một mình hắn, chịu áp lực cực lớn truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn. Chỉ tiếc hắn làm một đứa con trai quá thất bại, không chỉ làm mất một nửa giang sơn hoàng đế truyền lại cho hắn, càng đáng giận hơn là ngay cả con nối dòng cũng không có đã uất ức mà chết đi. Nghĩ đến đây Từ Canh lại vô cùng nghẹn khuất. Hôm nay không có họp Nội các, Hồng Gia Đế hiếm khi được nhàn rỗi ở trong thư phòng vẽ tranh, nghe nói nhi tử tới, Hồng Gia Đế rất là cao hứng, gọi hắn qua xem tranh. “Nhi tử nhìn không hiểu lắm.” Từ Canh ngượng ngùng nói: “Nhưng phụ hoàng vẽ rất phóng khoáng mạnh mẽ, nhìn rất thoải mái.” “Con không chịu học hành, lần này cũng đã lộ ra cái dốt rồi.” Hoàng đế gõ lên trán Từ Canh một cái, đặt bút vẽ sang một bên, nhận lấy khăn ấm do Phúc Xương đưa tới xoa xoa tay, lại hỏi: “Lại đến phủ Thái phó hả?” “Vâng. Lúc trước nghe nói Nhị lang Tân gia và trưởng tôn của Hồ Tế Tửu đang làm khung dệt, nhi tử đi qua nhìn xem bọn họ làm thế nào rồi. Không ngờ đúng lúc gặp được Hồ Tế Tửu, vì vậy nói thêm vài câu, ở lại phủ dùng cơm trưa xong mới quay về.” Hồng Gia Đế chợt nhíu mày, “Hồ lão nhi đến Tân phủ gây chuyện hả?” Từ Canh buồn cười, “Phụ hoàng người thật sự là một lời trúng đích, nhưng mà cũng không có làm lớn chuyện, chỉ cãi nhau mấy câu thôi, đúng lúc Thái phó hồi phủ, ầm ĩ với Hồ Tế Tửu vài câu rồi thôi.” “Không phải chứ.” Hồng Gia Đế không tin, “Hồ lão nhi ầm ĩ với Tân thái phó ta có thể đoán được, nhưng mà với tính tình đó của ông ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua mới đúng. Sau đó đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Đều bị Tân thị lang mời đi xem khung dệt.” Thần kinh của Hồng Gia Đế lập tức run lên, “Hai tiểu tử đó thật sự đã làm được sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]