Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Song Tử
Điều khiến cho Tân Nhất Lai cảm thấy bất ngờ chính là thoạt nhìn Hồ Trường Cẩm bị đuổi ra khỏi nhà lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra vẻ bi thương và luống cuống trên gương mặt của một người không còn nhà để về, cậu ta chỉ chuyên chú nói chuyện với Thụy Xương, thỉnh thoảng cúi đầu liếc mắt nhìn bản vẽ trong tay, rồi sau đó lộ ra vẻ mặt trầm tư.
Tân Nhất Lai đứng ở cửa nhìn một hồi lâu, Thụy Xương và Hồ Trường Cẩm cũng không phát hiện ra ông ta, vẫn tập trung tinh thần nói chuyện, cho đến khi Tân Nhất Lai ho nhẹ một tiếng, lúc này Thụy Xương mới như tỉnh mộng ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Cha, sao người lại đến đây?”
“Mới vừa trở về đã bắt đầu bận rộn rồi sao?” Tân Nhất Lai nói, lúc nói chuyện Hồ Trường Cẩm cũng xoay người cung kính hành lễ vấn an với ông ta, lại thẹn thùng nói: “Là do chất nhi không tốt, chưa chào hỏi đã chạy tới đây quấy rầy thế thúc.”
Tân Nhất Lai khách khí nói: “Không cần đa lễ. Ngươi là bằng hữu của nhị lang, vốn nên qua lại với nhau nhiều hơn, sao lại nói đến hai chữ quấy rầy. Nghe nói hai đứa đang cải tiến khung dệt, sau khi nghe thấy ta cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nên tới đây nhìn một chút, không làm phiền hai đứa chứ.”
Thụy Xương đã sớm không đợi được, vội vàng kéo Tân Nhất Lai đến bên cạnh bàn, lại đưa bản vẽ của cậu và Hồ Trường Cẩm đã vẽ xong cho ông ta xem, “A cha người nhìn xem có vấn đề gì không? Con và Hồ huynh đã hao hết đầu óc mới cải tiến được mấy chỗ, lại tự mình thí nghiệm, có nhanh hơn một chút, nhưng sợi chỉ lại rất dễ bị đứt, con cũng không biết rốt cuộc do nguyên nhân là gì.”
“Để ta nhìn thử xem.” Tân Nhất Lai nhận lấy bản vẽ cẩn thận nhìn một hồi lâu, Thụy Xương mong đợi đứng ở bên cạnh, hình như Hồ Trường Cẩm có mấy vấn đề muốn hỏi, lại thấy được Tân Nhất Lai đang hết sức chuyên chú nhìn bản vẽ, lời ra đến miệng cậu lại nuốt trở vào.
Trong thư phòng đã pha sẵn trà, lúc này mở ra, hơi nóng bốc lên mù mịt, hương trà ngào ngạt lan tràn trong căn phòng. Hồ Trường Cẩm nhìn hai cha con Tân Nhất Lai đang chụm đầu vào nhau, trong đôi mắt chợt lóe lên vẻ hâm mộ. Đợi một lát, vẫn không thấy hai cha con bọn họ có động tĩnh gì, Hồ Trường Cẩm đứng dậy đi rót cho bọn họ mỗi người một chén trà.
Trà nóng đưa đến tay, Tân Nhất Lai cúi đầu nhận lấy, uống một ngụm, ngước mắt lên mới phát hiện hóa ra là Hồ Trường Cẩm, vội vàng nói cảm ơn, lại chỉ vào một chỗ trên bản vẻ nói: “Sao không thử dựng thẳng suốt(*) ở chỗ này lên, như vậy thì bánh xe quay(*) sẽ có thể kéo được nhiều suốt, tiện hơn bao nhiêu. Còn cả chỗ này nữa, chi bằng hãy bố trí một con quay lớn và một con quay nhỏ ở đây, như vậy khi dùng tay quay con quay lớn thì con quay nhỏ cũng có thể nhanh chóng quay theo(*),tốc độ sẽ nhanh hơn gấp nhiều lần.”
(*)Nguyên văn là “Phương luân”: một loại công cụ dùng trong dệt vải dùng đá mài thành, chính giữa có lỗ tròn, gắn vào đó là một thanh cây, có thể dùng xe tơ, xe sợi gai; về sau mới đổi dùng bằng gốm và bằng đồng.

(*) Suốt như hình dưới

(*)


Hồ Trường Cẩm hơi ngẩn ra, Thụy Xương cũng vội vàng nhìn vào, “Chỗ nào vậy? Dựng thẳng suốt lên, rồi bố trí hai con quay lớn nhỏ… A, sao ta lại không nghĩ ra chứ!”
Hai mắt Hồ Trường Cẩm tỏa sáng, đột nhiên đoạt lấy bản vẽ, dường như hoàn toàn không nhớ ra Tân Nhất Lai đang ở bên cạnh, cầm bút chì trong tay bắt đầu vẽ. Thụy Xương lại bước chân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi, “Người đâu, mau đưa khung dệt ở phòng bên cạnh sang đây cho ta.”
Tân Nhất Lai nhìn hai người bận rộn, lắc đầu cười cười, cũng không nói thêm gì nữa. Tân Nhất Lai quyết định, mặc kệ Tế tửu đại nhân đang có đại chiêu gì, ông ta đều tiếp hết, dù sao ông ta cũng đã quyết định thu Hồ Trường Cẩm làm đệ tử.
Hình như ông ta đã vô tình dự định thu nhận hai đệ tử.
Về phía Từ Canh, sau khi hồi cung chuyện đầu tiên là phải đi thỉnh an hoàng đế. Đây cũng là lần đầu tiên Hồng Gia Đế và nhi tử phải ly biệt một thời gian dài như vậy, tuy nói mỗi ngày đều có tin tức truyền đến, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương, khi nghe nói thái tử hồi cung, hoàng đế bệ hạ vốn đang nghị sự với các đại thần Nội các bắt đầu không yên lòng, vài vị đại thần Nội các thấy thế rất buồn cười, nháy mắt với nhau sau đó biết điều cáo lui.
Phụ tử hai người đã rất lâu không gặp nhau, đều có tâm sự muốn nói ra, nhất là Từ Canh đã trải qua hai đời, lại càng quấn quýt với Hồng Gia Đế hơn. Hai cha con tâm sự một hồi, rốt cuộc mới nói đến chính sự, Từ Canh báo cáo tình hình  xây dựng bến tàu Thiên Tân cho hoàng đế nghe.
Lần này thị vệ đi cùng bọn phần lớn là người của hoàng đé, chuyện xảy ra trong hơn một tháng nay không chuyện nào là ông không biết, có điều lúc này khi nghe Từ Canh nói đến, hoàng đế lại ra vẻ không biết.
“Tốt, con làm tốt lắm.” Hoàng đế vỗ tay tán thưởng nói, chuyện Từ Canh ở Thiên Tân khiến hoàng đế rất hài lòng, không nói tới chuyện thái tử mới mười lăm tuổi, cho dù là người trưởng thành, chỉ sợ cũng khó có thể tỉ mỉ chu đáo được như hắn.
“Ta nghe nói bây giờ mỗi ngày xưởng xi măng đó nhập vào hàng vạn lượng bạc, không chỉ có Thiên Tân, toàn bộ thương nhân ở phương bắc cũng xuất hiện ở bên ngoài thành muốn đặt hàng, ngay cả ở Giang Nam cũng có người nghe được tin tức ở phía bắc, có đúng là như thế không?” Hoàng đế hỏi.
“Chuyện này bị lan truyền hơi quá khoa trương rồi.” Từ Canh cười lắc đầu nói: “Nhà xưởng làm ăn vô cùng tốt, thương khách đặt hàng cũng nhiều, chỉ có điều dù sao xưởng này cũng vừa mới xây xong, mỗi ngày sản xuất có hạn, cung ứng hơn một nửa sản phẩm cho việc xây dựng bến tàu rồi, sao có thể lấy ra bán được. Hơn nữa trước đó Tân thị lang đã dặn dò, muốn mở rộng thứ này ở Đại Lương thì không thể bán giá quá đắt, nếu không giá thành quá cao, dân chúng cảm thấy không có lời sẽ không mua nữa.”
Hoàng đế gật đầu, “Tân Nhất Lai suy tính rất chu đáo, trái lại là một vị quan giỏi, cũng giống như phụ thân của hắn vậy.”
Nhắc tới Tân Nhất Lai, Từ Canh lập tức nghĩ đến chuyện ông muốn “Từ quan”, nhất thời oán khí đầy bụng, mím môi cáo trạng với hoàng đế nói: “Người cũng đừng khen ngợi quá sớm, nếu không sau này chắc chắn sẽ tức giận.”
“Hắn đã làm chuyện gì mà khiến con tức giận như vậy?” Hoàng đế cười hơ hớ hỏi, từ lúc nghe nói Tân Nhất Lai quăng tất cả thu nhập của xưởng xi măng vào việc xây dựng bến tàu, bản thân lại không lấy một xu nào, khiến hoàng đế phải nhìn lại vị Thị lang trẻ tuổi này với con mắt khác. Mặc dù trong đám triều thần không thiếu người liêm khiết phụng sự việc công, nhưng người giống như hắn mấy nghìn lượng bạc nói bỏ là bỏ, thật đúng là lần đầu gặp được một người như vậy, không nói tới triều thần, ngay cả vị hoàng đế là ông ta cũng không bỏ được đâu.
“Ông ấy nói muốn từ quan!” Từ Canh tức giận đến mức mặt đỏ hết lên.
Hoàng đế nghe vậy cũng rất kinh ngạc, “Đang yên đang lành sao đột nhiên lại muốn từ quan? Chẳng lẽ ở Thiên Tân xảy ra chuyện bất trắc?”
“Cũng không phải là từ quan vào lúc này, mà là chờ sau khi xây dựng xong hải quan mới nói.” Từ Canh tức giận nói: “Hôm qua ông ấy nói chuyện với nhi tử, nói là có định nghiên cứu khoa học, muốn dâng tấu xin phụ hoàng xây dựng viện khoa học hoàng gia, chuyên nghiên cứu khoa học, còn nói có thể sẽ càng phát huy sở trường của ông ấy hơn, nguyện vì sự phục hưng Đại Lương mà cống hiến một phần sức lực nhỏ nhoi. Chẳng lẽ ông ấy ở trong triều phụ tá nhi thần thì không thể cống hiến sức lực vì Đại Lương ta sao, thật sự là khiến người ta tức giận!”
Hắn ngoài miệng thì oán trách, bề ngoài lại giống như cực kỳ tức giận, nhưng hoàng đế bệ hạ là cha ruột của hắn, làm sao lại nhìn không ra mặc dù Từ Canh đang phiền muộn, nhưng lại không hề thực sự tức giận, thậm chí gương mặt còn có vẻ đắc chí, chỉ thiếu không có viết “Không hổ là người ta nhìn trúng, quả nhiên coi công danh lợi lộc là cặn bã”.
Hoàng đế cố nín cười, nghiêm mặt nói: “Tân Nhất Lai quả thực là một người có tấm lòng hiếm thấy, chỉ có điều hải quan chưa xây dựng xong, Công bộ vẫn còn một đống chuyện đang chờ hắn xử lý, chuyện này còn cần phải bàn lại.”
Lúc này Từ Canh mới thở phào nhẹ nhõm, lại cầu xin hoàng đế nói: “Phụ hoàng, nếu Tân thị lang tới tìm người muốn từ quan xây viện khoa học gì đó, ngàn vạn lần người không được đáp ứng.”
“Nếu như chuyện này thuộc Công bộ, cũng không phải là hoàn toàn không được.” Hoàng đế cố ý nói: “Tân Nhất Lai đã có tư tưởng như vậy, so với cách vật trí đạo tất sẽ có kiến giải riêng, bằng chứng chính là xi măng. Nếu như hắn lại có thể làm ra một thứ đồ tốt lợi nước lợi dân, kế hoạch xây dựng viện khoa học hoàng gia cũng không phải là một ý tưởng tồi.”
Từ Canh lập tức nóng nảy, “Chuyện này sao có thể được? Vậy hài nhi làm sao bây giờ?”
Hoàng đế có chút ghen tỵ nói: “Tân Nhất Lai cũng không phải là Thái phó của con, chuyện hắn định xây dựng viện khoa học hoàng gia liên quan gì đến con, sao con phải suốt ruột?”
Từ Canh nhất thời nghẹn họng, lầm bầm nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Hài nhi cảm thấy con và ông ấy rất hợp ý nhau, trong triều hiếm có người nào làm người thành thật như ông ấy, quả thực không muốn ông ấy rời đi.”
“Hắn có thể đi nơi nào chứ?” Hoàng đế tức giận nói: “Cho dù không làm Công bộ Thị lang, thì cũng vẫn ở kinh thành. Nếu hải quan được xây dựng xong, hàng năm triều đình có thể thu vào trăm vạn lượng bạc giống như hắn nói, Tân Nhất Lai đã lập được một đại công, đến lúc đó triều đình tất sẽ ban thưởng. Nếu hắn dự định xây dựng viện khoa học, quan hàm ắt sẽ được tăng lên hai phẩm (phẩm cấp),vẫn được thượng triều thảo luận chính sự như trước, nếu con có chuyện muốn thỉnh giáo hắn, chẳng lẽ hắn có thể từ chối sao? Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, quan viên trong triều đều có sở trường riêng, chư vị đại thần Nội các có ai không tháo vát giỏi giang hơn Tân Nhất Lai, con không thể thỉnh giáo bọn họ sao, lại chỉ nhìn trúng một mình Tân Nhất Lai thôi hả?” Rốt cuộc Tân Nhất Lai đã cho nó uống thuốc gì, sao lại chỉ một lòng một dạ coi trọng hắn chứ?
Từ Canh lập tức phát hiện trong giọng nói của cha hắn có vị chua, vội vàng tiến lên dỗ dành, mặt dầy nói: “Hài nhi sẽ nói nhưng mà phụ hoàng người không được cười đấy nhé.”
Hắn dừng một chút, lại đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Hài nhi đã nhìn trúng bản lãnh kiếm tiền của ông ấy. Mấy năm nay quốc khố không dư dả, phụ hoàng và Chung Thượng Thư vẫn luôn gặp khó khăn, hài nhi cũng rất là lo lắng. Những thứ không nói khác, bản lĩnh kiếm tiền của Tân thị lang cả triều đình không ai bằng. Mặc dù có người nói đây chỉ là con đường nhỏ, nhưng hài nhi lại không ủng hộ, tục ngữ nói thương lẫm thực nhi tri lễ tiết (*),nếu dân chúng cơm ăn không đủ no, còn nói đến đường lớn làm gì. Hài nhi nghĩ Tân thị lang quản lý Công bộ dầu gì cũng có thể giúp triều đình kiếm được nhiều bạc hơn, sau này nếu nơi nào có thiên tai, phụ hoàng cũng không phải vì lo lắng bạc cứu trợ thiên tai mà sứt đầu mẻ trán.”
(*) Thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục: câu này nghĩa là, khi kho lúa của dân chúng sung túc, cơm no áo ấm thì mới có thể chú ý đến lễ nghi, coi trọng vinh dự và sỉ nhục được.
Hoàng đế bị hắn dỗ dành lập tức cao hứng trở lại, “Ta biết con là đứa hiểu chuyện nhất.”
“Hài nhi không dám nhận khen ngợi của phụ hoàng.” Từ Canh vô cùng thẹn thùng thành thật thú nhận nói: “Kỳ thật hài nhi đã bí mật hợp tác làm ăn với tiểu Tam lang của Tân gia, chính là siêu thị Vạn gia nhạc mới vừa khai trương mấy tháng trước, không biết phụ hoàng đã nghe nói chưa. Ừm, tiểu Tam lang Tân gia viết thư nói… Làm ăn rất tốt, kiếm được không ít tiền.”
Hoàng đế cười ha ha, “Trong kinh thành này có nhà nào mà không buôn bán, ngay cả hoàng gia cũng không thiếu thôn trang và cửa hàng, huống chi là con. Kiếm được tiền là tốt rồi, sau này trẫm đỡ phải lo lắng con không có tiền bạc, ngày nào cũng phải trợ cấp cho con.”
Từ Canh lập tức vui vẻ, “Phụ hoàng người muốn trợ cấp cho hài nhi cũng được, tất nhiên là càng nhiều bạc càng tốt nha.”
“Tiểu tham tiền!”
Hai cha con cười cười nói nói, bầu không khí cực kỳ ấm áp, cho đến khi ngoài điện có cung nhân thông báo nói Nhị hoàng tử cầu kiến, lúc này Từ Canh mới thu lại nụ cười, không vui mím môi, không hề che giấu nói: “Thằng quỷ đáng ghét lại tới.”
Hoàng đế nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Nói cái gì đó, Nhị lang là thân đệ đệ của con.”
Từ Canh bị ông trách mắng như vậy cũng không sợ, vẫn là vẻ mặt không muốn gặp, “Con rất chán ghét nó, cũng không biết tại sao lại biết tin nhanh như vậy, con mới hồi cung chưa được bao lâu nó đã biết tin thì phải, lúc nào cũng tranh thủ tình cảm với hài nhi, không biết xấu hổ.” Từ Canh đã sớm thăm dò tính tình của cha hắn, cũng không sợ sẽ bị hoàng đế khiển trách, dù sao, hoàng đế bệ hạ cũng biết hắn và Từ Long bất hòa, nhưng hắn nói chuyện rõ ràng ra như vậy trái lại lại khiến bản thân có vẻ ngây thơ không có tâm địa, đối nghịch là Từ Long lúc nào cũng ra vẻ huynh đệ tương ái có vẻ dối trá hơn rất nhiều.
Quả nhiên, hoàng đế cũng không tức giận, chỉ cố ý hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, gõ lên trán hắn nói: “Cái miệng này của con nha, sau này không được nói như vậy nữa.” Lúc nói chuyện trong lòng cũng hơi động một chút, thái tử mới hồi cung thời gian chưa uống hết một tuần trà, Từ Long đã lập tức đến đây, tin tức truyền đi cũng quá nhanh, chắc cũng nên quản lý lại hậu cung rồi.
Từ Canh mất hứng mím môi, bất đắc dĩ trả lời: “Dạ hiểu ạ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.