Lúc Tân gia trở về kinh ước chừng có đến mười mấy chiếc xe ngựa kéo hành lý, chỉ một mình y phục giày dép của Đại Trân đã chiếm cả một chiếc xe ngựa, còn lại vải vóc quần óc nhiều đến không đếm xuể. Tô Hàng sản xuất rất nhiều tơ lụa, Hoàng thị lại giỏi kinh doanh, mở một cửa hàng chuyên bán đồ cho nữ nhân và tiểu hài nhi trong thành, vài năm nay đã mở cửa hàng trên khắp toàn bộ phủ Tô Châu, kiếm được đầy bồn đầy bát, khiến cho Tân Nhất Lai bội phục không thôi.
Đương nhiên, không phải là Tân Nhất lai không biết kiếm tiền, thân là tiến sĩ của quân đội, bây giờ muốn một ít xà phòng, thủy tinh là rất dễ dàng, chỉ là quan trường Giang Nam hết sức phức tạp, Tân Nhất Lai lại không phải là đầu đất, nói chuyện viết chữ đều phải bắt đầu học lại từ đầu, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lúc đến Tô Châu vô cùng an phận, vừa cố gắng thích ứng với quan trường, lạo còn phải quản giáo hài tử, làm sao có thời giờ và tinh lực đi làm những chuyện này – – dù sao trong tay Tân Nhất Lai cũng không thiếu tiền xài. Đối với chuyện nữ nhân nuôi gia đình, một chút áp lực trong lòng, Tân giáo sư cũng không có.
Năm ngoái, trong nhà mình muốn làm hai thứ đồ chơi là xà phòng và thủy tinh, nhưng suy nghĩ lại có thể mình sẽ bị điều đi, mà Tân Nhất Lai và tri châu Tô Châu lại có chút không hợp, đến lúc đó người vừa đi, chỉ sợ chuyện làm ăn sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-den-hoang-de-be-ha/1703106/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.