Đối diện với Kỳ Chấn Quảng, Điền Dục Mẫn cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân như bị đổ đầy cát.
Kỳ Chấn Quảng đứng chắn ánh sáng trước mặt cô như một bức bình phong, mái tóc mệt mỏi rủ xuống, cúi mắt nhìn cô.
Anh ta không nói gì, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người cô, trong mắt lấp lánh những tia sáng ái muội. Điền Dục Mẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta phả vào người mình. Trong thoáng chốc, Điền Dục Mẫn cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, như thể có một ngày nào đó, Kỳ Chấn Quảng cũng uống rượu, ôm lấy cô và nói với cô rằng anh ta muốn có một đứa con. Nghĩ đến đây, Điền Dục Mẫn cảm thấy hoảng sợ, cửa đã mở, phần gạch mosaic ở huyền quan lộ ra, Điền Dục Mẫn muốn chạy vào nhà trốn, nhưng chân như bị ngắt điện, không thể bước đi.
Bàn tay Kỳ Chấn Quảng từ từ đưa lên, đặt lên tay nắm cửa.
Điện thoại đột nhiên reo vang.
Kỳ Chấn Quảng dừng lại hai giây rồi buông tay ra, nhíu mày khó chịu nghe điện thoại: "Alo?"
Điền Dục Mẫn như được ân xá, cô hồi phục lại chức năng cơ thể như vừa mới tỉnh giấc, đẩy cửa lách người vào trong, đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào cửa rồi trượt xuống.
Kỳ Chấn Quảng dường như vẫn đang gọi điện thoại ở bên ngoài, anh ta không đi, Điền Dục Mẫn nghe mà lạnh sống lưng, toàn thân trở nên rét run, cô run rẩy ôm lấy cơ thể mình, không biết từ khi nào, mỗi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3728648/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.