Đứng một lúc lâu, chân Hồ Già cảm thấy đau nhức, cô muốn ngồi xuống.
Trường quay lộn xộn, cô ngước mắt nhìn về phía thùng gỗ đựng táo, Lý Tưởng lắc đầu với cô.
Lý Tưởng nghiêng người thì thầm: "Đoàn phim không cho phép phụ nữ chúng ta ngồi lên thùng, họ nói rằng phụ nữ có khí âm nặng, sẽ khiến cho việc quay phim không thuận lợi."
Nghe xong, Hồ Già cau mày, rất khó hiểu mà nói: "Đây chẳng phải là đang phân biệt giới tính hay sao? Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn có tư tưởng này?"
Lý Tưởng cười khổ nói: "Đoàn phim là như vậy đấy, vừa phân biệt giới tính, vừa mê tín phong kiến, nhìn bề ngoài thì hào nhoáng, thực tế lại cổ hủ, mà thôi không nói nữa, đạo diễn Vương đến rồi." Lý Tưởng đưa tay lên chỉnh lại mũ y tá trên đầu, ngẩng cổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt có vinh quang, Hồ Già nhìn theo tầm mắt của Lý Tưởng, chỉ thấy Vương Đạt An khoảng 60 tuổi mặc một chiếc áo khoác bình thường, đội một chiếc mũ lưỡi trai không mới không cũ, đứng bên cạnh máy quay phim, khoanh tay hút thuốc, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Vương Đạt An dụi tắt điếu thuốc: "Hôm nay ánh sáng không tốt."
Giữa trời mùa đông giá rét, người sản xuất chậm rãi toát mồ hôi.
"Xong rồi." Lý Tưởng và Hồ Già thì thầm, "Hôm nay chắc lại không quay được rồi."
Người sản xuất khuyên bảo đủ đường, Vương Đạt An đành phải quay cảnh ở trong nhà trước, Hồ Già và những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3728645/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.