Điền Tư đưa Hồ Già đến khu Long Loan, anh dọn dẹp nhà cửa xong rồi lại quay về Xuân Hà Loan.
Nơi ở của Điền Trọng Lân ở Xuân Hà Loan hơi giống như một chiếc rương da bát phương bát giác, kiểu dáng đoan chính, trung hòa, hai cây tùng La Hán trong sân cũng có dáng vẻ uy nghiêm, nghiêm chỉnh, nhưng không có vẻ khoan dung. Vừa bước vào cửa, Điền Tư lại ngửi thấy mùi thuốc bắc, dì Tiểu Cầm đang cúi người sắp xếp các loại hộp quà và giỏ trái cây, có một số phải trả lại, một số có thể giữ lại. Điền Tư đến phòng đọc sách chào hỏi Điền Trọng Lân, Điền Trọng Lân không lên tiếng, mí mắt cũng không buồn nhấc lên, Điền Tư ngồi một lúc rồi lại đi ra ngoài.
Trước bữa trưa, một người đàn ông trung niên lạ mặt đến gõ cửa.
Dì Tiểu Cầm ra mở cửa, người đàn ông đứng bên ngoài, hòa khí gửi quà rồi quay người bỏ đi.
Điền Dục Mẫn ngẩng mắt lên nhìn người đàn ông rồi quay sang xem tin tức với vẻ mặt lạnh lùng. Cô biết người đến là tài xế của Kỳ Chấn Quảng.
Sau khi bọn họ sống ly thân, Kỳ Chấn Quảng hiểu rằng cô không thích gặp anh ta nên dần dần cũng nguội lạnh, chỉ để cho Tiểu Vương đến đưa quà, thể hiện thái độ đúng mực, còn lại thì cứ để cô làm ầm lên đi. Người đến tuổi trung niên, buồn vui lẫn lộn, mấy chuyện vặt vãnh, ai chẳng phải nhịn một hơi mà sống, bất mãn thì bất mãn, Kỳ Chấn Quảng không cho rằng Điền Dục Mẫn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3725706/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.