Mấy ngày nay, Điền Trọng Lân bị cơn đau nửa đầu hành hạ.
Khi ông bị đau đầu thì từ xương chân mày, hốc mắt, thái dương cho đến huyệt Phong Trì sau gáy cũng đều đau theo, gân xanh giật giật, người như bị nhốt trong một chiếc hộp sắt không thông gió, tay chân lạnh buốt. Điền Trọng Lân vốn định về Dũng Thành nhưng giờ đây chỉ có thể nằm nghỉ trên giường khách sạn, ông nhíu mày, che mắt than thở: "Đúng là không ra thể thống gì, không ra thể thống gì cả." Trước là Điền Dục Mẫn đòi ly thân, sau là Điền Tư trở gió yêu đương, Điền Trọng Lân cảm thấy tay mình đã dần mỏi mệt, không còn nắm giữ được dây cương kiểm soát con cái được nữa.
Điền Trọng Lân hẳn là đã tức đến mức đầu óc mơ hồ luôn rồi, buổi tối, ông lại mơ thấy Điền Bồi Anh.
Về chuyện xảy ra đã mấy chục năm trước.
Điền Bồi Anh ngồi xe buýt từ Quảng Châu lắc lư xóc nảy trở về, mang theo cả một người đầy nám đen, đem về hai viên thuốc tăng lực.
Điền Trọng Lân chỉ liếc nhìn bề ngoài thô ráp của viên tăng lực, liền biết là làm từ vụn gỗ, trong lòng dù có vạn phần ghét bỏ, cuối cùng vẫn không nói gì, ông phẩy tay cho Điền Bồi Anh đi. Điền Bồi Anh ở nhà yên phận mấy ngày, ngày nào cũng kêu đau, gãi tay gãi chân, nói thẳng ra là vết cháy nắng trên người đau rát đến phát bỏng, Điền Trọng Lân cười lạnh: "Đáng đời! Ai bảo không nói tiếng nào đã đòi chạy đi Quảng Châu?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3725700/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.