Đêm đến, họ vẫn ngủ cùng nhau.
Hồ Già nằm trong lòng Điền Tư, cảm xúc trong lòng chất chồng như bông liễu.
Không hiểu sao cô muốn xin lỗi Điền Tư. Cô biết anh luôn chiều theo cô, lấy lòng cô, dần dần, cô có quyền kiểm soát tuyệt đối với anh, Điền Tư cho phép Hồ Già làm bất cứ điều gì với anh, dù là trói anh lại hay là sỉ nhục anh. Quyền lực của cô với Điền Tư quá lớn, lớn đến mức có thể khiến anh tự ti, chán ghét bản thân. Nghĩ đến đây, Hồ Già trở mình trên giường, Điền Tư đã ngủ rồi, cô không biết anh uống thuốc ngủ, chỉ cho rằng anh ngủ say.
Ánh trăng nhạt nhòa như nước hồ mùa đông, lông mi Điền Tư dài và dày, có chút giống như rừng cây u ám bên kia bờ.
Hồ Già chống khuỷu tay, cẩn thận áp sát vào, hôn lên giữa chân mày Điền Tư, anh nhíu mày.
Cô nghĩ, anh hẳn là đã ngủ rồi, vì nếu anh tỉnh, chắc chắn sẽ hôn lại cô.
Ngày hôm sau, Điền Tư vẫn làm bữa sáng cho cô như thường lệ, ép nước trái cây rau củ theo tỉ lệ tinh tế nhất.
Cô có chút bối rối cầm ly thủy tinh lên, nhấp từng ngụm nhỏ nước cần tây, trong lòng nghĩ phải làm sao mới có thể nói lời xin lỗi anh một cách tự nhiên nhất. Điền Tư thấy cô nhíu mày, anh nhẹ giọng hỏi: "Khó uống lắm à?" Hồ Già bị Điền Tư cắt ngang dòng suy nghĩ, cô lơ đãng đáp: "Dù sao thì cũng không ngon, vị hơi chát." Điền Tư uống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3648054/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.