Hồ Già ngây người nhìn Điền Tư một lúc, anh nhẹ nhàng xoa nắn vành tai cô.
Đợi đến khi cô phản ứng lại, trong lòng lại có chút buồn man mác, vừa cười vừa đẩy anh ra rồi nói: "Vậy anh nhanh hoàn thành nó đi, để em còn chơi thử."
Điền Tư nói được. Khi hai người nói chuyện, Tháp Thông Thiên im lìm nằm ở bên cạnh. Điền Tư nghĩ đến bố thì trong lòng lại cảm thấy chua xót, như bị một tảng đá đè lên vậy. Đến tối hai người lại ôm nhau ngủ, Hồ Già đau bụng, lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh, tác dụng của thuốc ibuprofen vẫn chưa lên nên cô cắn mạnh mấy cái lên cổ Điền Tư, ngẩng đầu lại đối diện ánh mắt ngoan ngoãn của anh.
Điền Tư chậm rãi xoa lưng cô, Hồ Già thở một cái thật dài rồi hôn lên hầu kết anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là cuối tuần nên Điền Tư lại phải trở về Dũng Thành.
Chiếc áo len cao cổ đã được giặt còn chưa khô, anh đành phải dán miếng băng cá nhân lên cổ để che đi dấu hôn.
Hồ Già chống tay ở bên cạnh nghiền ngẫm nhìn anh, Điền Tư bật cười. Cô lại quấn lấy như mật ong dính lên trên người anh.
Khi Điền Tư đến nơi ở của Điền Trọng Lân ở Xuân Hà Loan, trong phòng chỉ có dì Chu Nguyệt Cầm, không thấy Điền Trọng Lân đâu.
Điền Tư hỏi bà, "Ông ở đâu ạ?" Chu Nguyệt Cầm nhìn chằm chằm vào cái nồi đất sôi ùng ục thuốc bắc rồi nhỏ giọng trả lời: "Trong phòng đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3647692/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.