Trong căn phòng tối tăm, Lý Huệ Quân nằm bất động trên giường, tivi vẫn để mở.
Đầu thu tivi hỏng rồi, dòng chữ "Không có tín hiệu" trôi qua lại trên màn hình tivi như bông tuyết rơi xào xạc.
Lý Huệ Quân cảm thấy bà và chiếc tivi này thật giống nhau, không nhận được tín hiệu, cũng không kết nối được với thế giới. Tiền thì thua bảy mươi vạn. Người cũng vào nhà tạm giam. Lý Huệ Quân nằm ngửa, bà cảm thấy căn phòng đều đang co lại, trần nhà thì đè xuống, đóng đinh bà, chỉ có adrenaline mới có thể giúp bà chống đỡ mái nhà lên. Giống như ở trong sòng bạc, bà cầm mấy chục vạn, cho rằng cuộc đời mình đang phi rất nhanh.
Lý Huệ Quân chấp nhận quan niệm tiêu tiền bạc quá tốc độ, không thể sống nổi nhịp sống chậm nữa.
Quá đau khổ, Lý Huệ Quân lựa chọn đi ngủ.
Vòi nước trong bếp không khóa, đợi đến khi bà ngủ dậy, nước đã tràn vào trong phòng.
Quảng cáo cho thuê cửa hàng đã trôi đến chân giường, trên đó còn dùng font chữ in đậm tô sáng dòng chữ "Tận hưởng cuộc sống giàu có". Lý Huệ Quân còn cố ý dùng bút lông màu đỏ khoanh lại mấy chữ này. Giấy đã bị ngâm mềm, Lý Huệ Quân muốn vớt tờ quảng cáo lên, tay vừa kẹp lấy tờ giấy nhấc lên thì đã xé nát nó.
Lý Huệ Quân đối diện với "cuộc sống giàu có" tả tơi của bà rồi khẽ khóc nức nở.
Có người gõ cửa.
Trái tim Lý Huệ Quân thắt lại, bà ngồi thừ trên giường, không dám động đậy.
Người đó lại tiếp tục gõ cửa, dép của Lý Huệ Quân đã sớm trôi đi mất, bà không tìm thấy giày, đành phải lội nước chân trần đi qua.
Lý Huệ Quân nằm sát bên cửa, nhìn ra ngoài từ mắt mèo, đó là Mạch Á Văn! Cơ thể Lý Huệ Quân bật thẳng lên, bà gấp đến nỗi vặn hai lần tay nắm cửa mới mở được cửa. Mạch Á Văn vẫn ăn mặc chỉnh tề như vậy, ông mặc chiếc áo khoác cashmere màu be thanh nhã và một chiếc quần jean, ông đứng đối diện bà và nhìn bà.
Lý Huệ Quân không nhịn được nữa mà khóc trước mặt ông.
Hai người cùng dọn dẹp căn nhà sạch sẽ.
Mạch Á Văn nửa trách móc nói: "Đánh bạc ít thì vui, đánh nhiều thì chỉ hại thân, em đừng đánh bạc nữa."
Lý Huệ Quân vội gật đầu, nước mắt lại rơi xuống: "Mấy ngày ở trại tạm giam, em chỉ muốn chết cho xong."
Mạch Á Văn dùng ngón tay khẽ lau đi rồi mắng yêu bà: "Đồ ngốc! Em xem em kìa, chà, mắt đã sưng như quả đào mật rồi. Chuyện qua rồi thì đừng nghĩ nữa, lần này coi như đi để học một bài học, cũng tại anh không tốt mà dẫn em đi chơi bài, nhưng con gái em cũng quá tàn nhẫn, nỡ báo cảnh sát bắt em..."
"Anh nói gì?" Lý Huệ Quân ngây dại, "Ai báo cảnh sát?"
Mạch Á Văn mang vẻ mặt vô tội, ông kéo dài giọng nói với Lý Huệ Quân, rất rõ ràng mà nói: "Con gái em báo cảnh sát... em không biết à?"
Cả người Lý Huệ Quân lập tức lạnh đi mấy độ, lạnh từ đầu đến chân, cảm giác ù tai càng nặng nề, tạp âm chói tai thực sự như muốn xuyên từ tai trái sang tai phải, căn nhà của bà lại bắt đầu méo mó, biến dạng, tường cũng bị kéo theo và tan chảy. Sắc mặt Lý Huệ Quân tái xanh, tay nắm chặt thành nắm đấm đứng dậy, xông vào phòng Hồ Già, giật chiếc đèn bàn ném xuống đất, chụp đèn làm bằng thủy tinh mang theo cái tua nổ tung, bà lại đá đổ chiếc gương soi.
Mạch Á Văn không ngăn cản bà, ông chỉ ngồi trong phòng khách uống trà.
Khi tan học tiết tự học buổi tối, Hồ Già lại vội về nhà.
Cô vừa đạp xe vừa như đang tập kịch bản diễn, lẩm bẩm câu từ trong miệng.
Cửa hàng hạt rang trên phố vẫn sáng đèn, trong lò rang là hạt dẻ lăn bên trong, cát thạch anh đen tuyền đảo quanh chúng.
Hồ Già đi qua ngửi thấy mùi hạt dẻ ấm nóng và thơm ngọt. Lý Huệ Quân thích ăn hạt dẻ nhất. Hồ Già nghĩ ngợi chút rồi vẫn dừng xe ở bên đường, cô bước qua bụi cây, mua cho Lý Huệ Quân hai mươi lăm đồng hạt dẻ, tương đương với tiền ăn ba ngày của cô. Đặt túi hạt dẻ ấm nóng và thơm phức vào trong lòng, Hồ Già đạp xe, rồi cả người đứng dậy.
Trên khuôn mặt cô mang ánh sáng mùa thu, gió thổi mái tóc dài mềm mại của cô ra sau.
Về đến khu nhà, Hồ Già đi thật nhanh.
Khi đi qua trạm rác lộn xộn, cô không nhịn được quay đầu nhìn thêm mấy lần.
Không biết là có người chuyển nhà hay sao mà bên cạnh thùng rác dựng một tấm đệm Simmons màu xám xịt, bên cạnh còn có một cái bàn gỗ bị người dùng búa đập nát một nửa, đồ đạc lớn cũng chỉ có hai cái này, bên cạnh toàn là mấy thứ nhỏ mềm như quần áo, giày dép, chăn bông, đồ quá nhiều nên năm sáu thùng rác cũng đựng không hết, chúng như đài phun nước rắn phun ra từ thùng rác rồi nhả lên mặt đất.
Mấy bộ quần áo được phun ra này, Hồ Già nhìn thực sự cảm thấy quen mắt.
Nhìn thêm chút nữa, cô phát hiện những thứ này chính là của cô.
Lý Huệ Quân đã thay cửa.
Hồ Già mở không được cửa, chỉ có thể đập cửa ầm ĩ bên ngoài, gọi đến mức hàng xóm bên cạnh đều bước ra.
Lý Huệ Quân thực sự không chịu nổi ồn ào nữa, bà sợ Hồ Già chen vào nên còn xích một chuỗi chống trộm bằng kim loại, chỉ mở cửa ra một chút.
Hồ Già nhìn thấy Lý Huệ Quân rồi lại thấy Mạch Á Văn đứng sau lưng bà, cô như hiểu ra chút gì đó, lửa giận trong lòng phun trào như dung nham, cô gào lên với Lý Huệ Quân: "Sao mẹ dám vứt đồ của con!"
Lý Huệ Quân mang theo vẻ mặt lạnh lùng: "Sao tao dám á? Dám vì căn nhà này là của tao! Tao muốn làm gì thì làm, muốn vứt gì thì vứt!"
Hồ Già mắng bà: "Mẹ điên rồi! Mau mở cửa cho con!" Lý Huệ Quân không nhúc nhích, Hồ Già hận đến tận thái dương cũng cảm thấy nóng ran, máu nóng trong lòng trực tiếp dâng lên đầu. Lý Huệ Quân sợ nên vội vàng đóng cửa lại, Hồ Già lại duỗi chân chặn lấy cửa, bàn tay vươn lên, giật tung móc xích chống trộm.
"Đồ chó này..." Hồ Già vừa đi lên đã chửi thề với Mạch Á Văn, "Ai cho ông đến? Cút ngay cho tôi!"
Mạch Á Văn còn chưa kịp mở miệng, Lý Huệ Quân đã đỡ trước: "Đây là nhà tao, là tao cho phép anh ấy đến, mày cút ra ngoài cho tao!"
Hồ Già trực tiếp kéo Lý Huệ Quân ra đằng sau, che mẹ cô ở sau lưng rồi mắng Mạch Á Văn: "Tôi bảo ông đừng dụ dỗ mẹ tôi mà ông còn dụ! Ông muốn chết phải không!" Nói xong, Hồ Già hận đến mức nắm lấy cổ áo Mạch Á Văn định đánh, Lý Huệ Quân từ sau lưng nhô ra rồi che chở cho Mạch Á Văn.
"Mày làm gì vậy! Còn định đánh người à! Mày có gan thì đánh chết tao trước đi!" Lý Huệ Quân ngẩng mặt lên.
"Này... nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có động tay động chân!" Mạch Á Văn vội vàng nói.
Từ góc độ này, Lý Huệ Quân không nhìn thấy khuôn mặt của Mạch Á Văn.
Bà không biết ông ta đứng dưới ánh sáng lạnh lẽo như thủy cung, mang vẻ mặt mỉa mai nhìn Hồ Già.
"Mày còn có mặt mũi mắng tao? Hả?" Lý Huệ Quân nghĩ đến những ngày ở trại tạm giam, không nhịn được mà run rẩy, "Mày vì công lý mà hy sinh tình thân! Mày báo cảnh sát để bắt mẹ đẻ mày vào tù! Còn tao? Tao nói cho mày biết, tao ở trại tạm giam bị người ta đánh, bị người ta mắng! Mày cho rằng mày làm gì cũng đúng, tao làm thì cái gì cũng sai! Tao còn phải cảm ơn mày vì đã đưa tao đi chịu đánh, chịu mắng!"
Hồ Già chỉ Mạch Á Văn mắng: "Đều là do ông châm ngòi thổi gió phải không? Ông dám ra tay với mẹ tôi, giỏi lắm!"
"Không phải chú nói với cháu rồi sao, cô gái nhỏ." Mạch Á Văn mở miệng như một người hòa giải, "Cháu làm việc không suy nghĩ đến hậu quả, trại tạm giam toàn người thế nào? Cháu nói báo cảnh sát là báo, có nghĩ đến mẹ cháu không? Huệ Quân, em cũng bình tĩnh thôi, nói chuyện tử tế với con, anh thấy nó cũng là muốn tốt cho em..."
Nghe đến câu "muốn tốt cho em", Lý Huệ Quân càng tức.
"Em không cần nó muốn tốt cho em!" Bà vừa gào vừa mắng Hồ Già rồi đẩy cô ra ngoài.
"Cút ngay cho tao! Mày tưởng tao không biết mày quen thằng đàn ông mới nào à? Mày qua ở nhà nó đi! Tao nói cho mày biết, từ nay về sau tao với mày thanh toán hết! Tao già rồi cũng không cần mày nuôi! Chết rồi cũng không cần mày chăm sóc!" Lý Huệ Quân không đẩy nổi Hồ Già nữa, bà cúi người thở hổn hển, bên ngoài đã vây ba vòng hàng xóm đang xem náo nhiệt, họ người trước kẻ sau đều nói Hồ Già không tốt, cũng có người nói Lý Huệ Quân không tốt.
"Dù sao mẹ con nhà này đều không phải người tốt đẹp gì." Có người lên tiếng như thể rất có kinh nghiệm.
Hồ Già bị Mạch Á Văn sắp cạy mất Lý Huệ Quân đi rồi, cô khó mà giành lại được.
Khi cô mở miệng, giọng nói đã khàn đi: "Được, mẹ không cần con nuôi, không cần con chăm sóc, con cũng không quản nổi mẹ nữa."
Sắc mặt Mạch Á Văn giãn ra, Hồ Già lại ném thêm một câu: "Con không nuôi mẹ, nhưng tiền mẹ phải cho con cũng không được thiếu một xu, con vẫn là trẻ vị thành niên, con cần tiền ăn cơm, tiền thi đại học, tiền học đại học. Tài sản của ông bà ngoại cũng có phần của con, mẹ đã lấy được hai mươi vạn ra đánh bạc thì con đòi mẹ hai mươi vạn cũng đâu có quá đáng?"
Nhắc đến tiền, Lý Huệ Quân lại khó xử.
Bà không nghĩ Hồ Già sẽ nâng lên tầm cao độ này, cũng không nghĩ chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng vậy.
Cô tiếp tục nói: "Con biết mẹ có tiền tiết kiệm, tiền này một ngày mẹ không đưa cho con thì con cũng sẽ một ngày không đi. Mẹ báo cảnh sát cũng vô dụng, chúng ta là mẹ con, mẹ sinh con ra thì phải nuôi dạy con cho tốt. Mẹ vứt đồ của con ra ngoài, con không báo cảnh sát nói mẹ ngược đãi con đã là nhường mẹ rồi, mẹ đừng có được voi đòi tiên."
Hồ Già cảm thấy lạnh cả người nhưng nói chuyện có đầu có đuôi. Người xem náo nhiệt xì xào bàn tán, họ đều nói cô có đủ tàn nhẫn.
Chỉ có Hồ Già biết mình đau khổ thế nào. Nếu Lý Huệ Quân thực sự chịu đưa hai mươi vạn cho cô cũng tức là thực sự không muốn cô nữa.
Đối với Lý Huệ Quân, cách làm tốt nhất là xin lỗi Hồ Già, giữ cô lại, họ vẫn có thể sống cùng với nhau. Hồ Già nhìn Lý Huệ Quân, chờ câu trả lời của mẹ. Trước đây họ cũng cãi nhau to mấy lần, dù mắng mỏ khó nghe thế nào, qua mấy ngày lại làm hoà, tắm vẫn dùng chung một chai sữa tắm, đi dạo phố vẫn đi cùng nhau, túi xách bị nhét quá nặng thì mỗi người cầm một quai.
Nói cho cùng thì họ vẫn là mẹ con, cùng buộc chung một dây rốn.
Nhưng hôm nay không giống vậy, hai người đều ra tay thật.
Hồ Già và Lý Huệ Quân nhìn nhau, thời gian như con thằn lằn ranh mãnh từ từ bò qua giữa họ.
Mặt Lý Huệ Quân bị ánh đèn chiếu lên đã tái xanh, bà nhẹ nhàng nói: "Nói cho cùng thì vẫn là đòi tiền, mày cũng chỉ vậy thôi."
Bà lấy điện thoại từ trong túi ra, vuốt hai lần mới mở khóa màn hình, ánh sáng màn hình điện tử chiếu lên khuôn mặt bà có phần bi thương.
Lý Huệ Quân bấm hai cái trên màn hình, điện thoại bên này của Hồ Già liền kêu lên, cô nhận được khoản chuyển hai mươi vạn. Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng của Lý Huệ Quân. Số tiền khác đều được Hồ Già giúp bà gửi kỳ hạn, bà tạm thời vẫn chưa thể rút ra được.
"Của hồi môn của tao cũng cho mày hết." Bà nói.
"Mày cút được rồi chứ?" Bà nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng 2. Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển 3. Đầu Bếp Nọ Là Vợ Của Ta 4. Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt =====================================
Hồ Già đứng lẻ loi nơi đó.
Mạch Á Văn ôm Lý Huệ Quân đứng đối diện cô, trên mặt hai người phụ nữ đều không có vẻ thoải mái.
Biểu cảm của Lý Huệ Quân và Hồ Già đều có chút khó tả và nặng nề, tình cảm của họ bị khuấy trộn lên với với nhau, ngược lại không thể phân rõ cảm xúc của ai.
Mối quan hệ giữa hai mẹ con là tôi hy vọng tôi có thể rời xa bạn, nhưng tôi lại không hy vọng bạn rời xa tôi. Tôi hy vọng tôi có thể yêu bạn, nhưng bạn lại không được yêu tôi quá nhiều. Bạn hy vọng bạn đừng bỏ rơi tôi, nhưng tôi vẫn bỏ rơi bạn. (*)
(*Ở đây mình dùng tôi-bạn vì mình không còn cách nào biểu diễn mối quan hệ hai chiều cả hai bên đều chung cảm xúc như vậy nhé.)
Dây rốn giữa họ cũng đã bị chặt đứt rồi, cô đi rồi, bà cũng chưa chắc cảm thấy vui vẻ.
Hồ Già kiệt sức, cô quay lưng bước về phía trước, túi hạt dẻ mua cho Lý Huệ Quân vẫn bị bỏ quên ngoài cửa.
Túi bị những người xem náo nhiệt này giẫm đến mức đã rách ra một chút, Hồ Già ngồi xuống, nhặt chiếc túi rách nát lên.
Cô ôm hạt dẻ đã nguội lạnh, chậm chạp bước xuống lầu. Khi đ đến tầng trệt, Hồ Già giẫm hụt một bước, hạt dẻ đổ ào ra rồi rơi đầy đất.
Hồ Già ngồi xuống, cô cắn chặt môi, biểu cảm trên mặt còn khó coi hơn khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]