"Trong vòng một tuần, nếu không liên lạc lại tức là không được chọn." Hồ Già nói.
Hồ Già lại bấm vào khung chat của cô và Vicky.
Cuộc trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở ngày Vicky thông báo Hồ Già đi Thượng Hải thử vai.
Hồ Già bấm vào vòng bạn bè của cô ấy thì phát hiện Vicky chỉ hiển thị cuộc sống ba ngày gần đây của cô ấy, trong vòng bạn bè chỉ có một đoạn video.
Hồ Già bấm mở, đây là một đoạn hậu trường quay phim, nhân viên trên tấm nhựa chống nước màu xanh sáng, dùng tuyết nhân tạo trộn với bông gòn chất thành núi mây cao, một cô gái trạc tuổi Hồ Già khoác lớp áo mưa trong suốt, chạy lấy đà rồi lao nhanh, nhảy lên, lao vào trong núi mây, bong bóng trắng sáng mềm mại bay lên. Mọi người xung quanh đều cười, giữa ống kính lung lay là ánh mặt trời chiếu ra tia sáng chói mắt.
Hồ Già xem video ba lần rồi bấm like.
Hai người về đến nhà lúc hơn sáu giờ.
Buổi chiều họ mới ăn nên vẫn còn no, chưa có cảm giác đói.
Hồ Già nói với Điền Tư rằng tám giờ sẽ ăn cơm, cô lười biếng nằm trên ghế sô pha một lúc rồi đi vào phòng đọc sách làm bài tập.
Hồ Già làm bài tập còn Điền Tư ở bên ngoài cẩn thận làm việc nhà, máy hút bụi quá ồn, anh không dám dùng, chỉ từ từ quét nhà rồi lau nhà. Cô nghĩ đến dáng vẻ cúi đầu khép nép của anh, không nhịn được mà mím môi cười. Tình yêu của Điền Tư có chút giống như tiếng ồn trắng, dịu dàng bao quanh lấy cô, không quấy rầy mà chỉ bao dung.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau xem tivi.
Điện thoại Điền Tư reo lên, anh buông bàn tay đang ôm Hồ Già ra rồi đi ra ban công nghe điện thoại.
Hồ Già chỉ có thể mơ hồ nghe anh nói đến chuyện học tập, nói anh học trước đến đâu và hướng nghiên cứu sau này thế nào. Cô đoán người đối thoại là thầy của anh.
Điền Tư báo cáo xong chuyện học tập rồi lại chuyển sang chuyện gia đình, "Mấy ngày nay đều khá ổn... Vâng, bữa tối con ăn cũng nhiều... Trời lạnh rồi, nên mặc thêm áo, cũng phải chú ý sức khỏe hơn ạ..."
Nghe đến đây, Hồ Già mới đoán là người nhà anh.
Điền Tư cúp điện thoại rồi ngồi lại chỗ.
"Cô của anh cũng khá quan tâm anh nhỉ."
Hồ Già cảm thán một câu như vậy. Cô biết cô của Điền Tư là hiệu phó.
Điền Tư nhìn cô, anh có hơi ngạc nhiên: "Ừm? Sao đột nhiên lại nói đến cô anh vậy?"
Hồ Già lấy làm lạ: "Vừa rồi gọi điện cho anh không phải là cô anh à? Em nghe khá giống vậy mà."
"Đó là ông nội anh." Điền Tư nghĩ đến Điền Trọng Lân, trong lòng có chút nặng nề, "Ông... rất quan tâm đến anh, cũng rất chăm sóc anh."
Hồ Già nhếch miệng cười nhạo anh: "Làm gì vậy? Câu trả lời này của anh nghe có vẻ rất trang trọng nha. Sau này định đi làm người phát ngôn của Bộ Ngoại giao à?"
Hai người cười đùa một lúc, Hồ Già nằm sấp trong lòng Điền Tư, nghịch dây rút trên áo hoodie của anh.
Họ dựa sát vào nhau, nói chuyện cũng khẽ khàng, đó là giọng điệu của người yêu với nhau, Điền Tư vỗ về Hồ Già rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngày mai anh về nhà ông nội, tối ngày kia mới về, trong tủ lạnh có để sẵn đồ ăn, trước khi ăn em nhớ dùng lò vi sóng hâm nóng lại. Ừm? Giai Giai, em có nghe anh nói không vậy?"
Hồ Già sờ xuống dưới thân anh rồi đáp lại một cách qua loa: "Biết rồi, anh về, em lò vi sóng."
Điền Tư không nhịn được mà bật cười rồi véo mũi cô: "Em nói nghe như mấy đoạn mã lộn xộn vậy."
Hồ Già không đáp, cô dùng hành động để quấy rối Điền Tư. Đam Mỹ Trọng Sinh
Ngày hôm sau, Điền Tư dán hai miếng băng cá nhân lên cổ.
"Sao anh thơm thế nhỉ?" Hồ Già không chịu để anh ra cửa, còn đòi hôn anh.
Anh ngoan ngoãn cúi xuống, hôn lên trán cô rồi lại hôn lên môi cô, hai người dính chặt lấy nhau, Hồ Già nắm tay anh, rồi lại dụ Điền Tư lên ghế sofa, Điền Tư nửa thận trọng, nửa kháng cự nói: "Làm nhiều lần sẽ đau."
Hồ Già bĩu môi nói: "Bây giờ không phải không đau sao?" Nói xong, cô nhanh chóng cởi quần áo anh ra.
Điền Tư rất nhanh đã cương cứng, cô hôn lên dương v*t của anh, anh nhạy cảm rên lên thành tiếng.
Hồ Già cười nhạo anh: "Mới hôn mà đã không chịu nổi rồi à?"
Cô ném bao cao su cho Điền Tư.
"Đeo vào cho em chơi."
Hồ Già chỉ ngông cuồng lúc đầu, sau khi lên đỉnh ba lần, cô đã co quắp ngón chân lại, lắc đầu nói không muốn.
Điền Tư chống người trên cô, nhìn cô từ mặt đến ngực đều đỏ bừng, miệng nhỏ cũng há ra, thở dốc để lộ ra chút đầu lưỡi thơm mềm. Không thể nhìn thêm nữa, Điền Tư bóp eo Hồ Già, rút dương v*t ra khỏi cái lỗ nhỏ ẩm ướt chật chội của cô, quy đầu lại cọ vào nhân hoa đã sưng to như sắp hư của cô, Hồ Già véo anh, mẫn cảm mà rên rỉ: "Anh..."
"Không chạm vào nữa, không chạm nữa đâu, anh sai rồi, xin lỗi nhé."
Anh luôn xin lỗi Hồ Già.
Cô trừng anh, ánh mắt ngang ngược nhưng thân thể lại mềm nhũn như bùn xuân.
Điền Tư ôm hôn cô, Hồ Già chỉ cảm thấy trống rỗng, cô lại nhẹ nhàng nhấc mông, dang chân, cọ vào dương v*t của anh.
"Giai Giai..." Anh kéo dài giọng, dịu dàng nhắc nhở Hồ Già. Cô không sợ lời cảnh báo của anh mà vẫn cọ vào, lỗ nhỏ cọ xát, Điền Tư thật cứng, cô vặn eo, lúc thì để quy đầu đâm vào lỗ, lúc thì cọ vào âm vật, sướng đến run rẩy cả chân.
"Rốt cuộc là muốn hay không muốn?" Điền Tư véo một cái vào bờ mông mềm của cô.
"Vẫn muốn mà." Hồ Già hừ một tiếng.
Anh ôm cô lên, để cô cưỡi trên người anh.
"Vậy em tự động có được không?" Anh ôm Hồ Già nhưng không dám động, "Anh làm em lại khó chịu."
Hồ Già gật đầu, ôm chặt Điền Tư, mười mấy cái lên xuống nhanh chóng đã khiến cô hết sức, vẫn phải để anh cày cấy.
Hồ Già ôm anh lắc lư như sóng biển, vừa hôn vừa cắn, lần cuối cùng, cô chỉ thấy trước mắt là hoa trắng sáng loá rơi đầy, gậy th*t nóng bỏng của Điền Tư chẻ đôi cơ thể mềm mại của cô, thật là muốn chết mất thôi, cô run rẩy từ trong ra ngoài, không thể kêu thành lời, chỉ có thể dính vào người Điền Tư run rẩy, lỗ dâm nhỏ chặt chẽ kẹp lấy anh, nước ngọt xối xả, thịt non co giật, nuốt lấy dương v*t vào trong và nuốt mạnh. Điền Tư cũng không thể chịu nổi.
Hai người đều cùng cao trào, Hồ Già yếu ớt rên rỉ, hung hăng cắn lên cổ Điền Tư.
Trải qua cơn cực khoái, Hồ Già đã cắn Điền Tư đến chảy máu.
Điền Tư cũng không giận, anh vẫn hôn cô như thường lệ.
Hôn xong, anh mới cười vỗ về cô: "Sao cứ sướng là thích cắn người vậy?"
Hồ Già nằm sấp trên người anh nghỉ ngơi, miệng lại hung dữ hỏi anh: "Cứ cắn anh đấy, không được à?"
"Tất nhiên là được," Điền Tư ôm cô, trong đầu bắt đầu liên tưởng từ ngữ, "Cảm giác em giống như..." Hồ Già nghĩ có lẽ anh sẽ nói mình là mèo con hoặc cún con, nhưng Hồ Già không hứng thú với hai loại thú cưng này, cô không muốn làm loại thú cưng không có tự do, chỉ có thể đợi người yêu thương và cho đi.
"Cảm giác giống như sư tử vậy." Điền Tư cười nói.
Cô là sư tử, là sư tử xinh đẹp và tự do trên thảo nguyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]