Hồ Già nhớ Lý Huệ Quân, trong lòng cũng khó chịu, cơ thể sốt cao không giảm.
Cô uống thuốc hạ sốt cũng không ra mồ hôi, trong cơn buồn ngủ mơ màng, cô mơ thấy hồi nhỏ khi cô bị bệnh, Lý Huệ Quân luôn canh ở bên cạnh.
Trong căn phòng không bật đèn, màn hình tivi tối lờ mờ, tay mẹ cô buộc chỉ nhung đỏ, tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng liên tục, Lý Huệ Quân xem chương trình, Hồ Già cố ý thò tay ra hứng mát, Lý Huệ Quân nghiêng đầu đắp chăn cho cô, bảo cô đừng quấy. Hồ Già yên lặng nhìn Lý Huệ Quân rồi lại chọc chọc bà, cô nói miệng mình thèm, Lý Huệ Quân đành phải cho cô ăn một miếng đường phèn. Hồ Già ngậm đường phèn, tâm trạng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đường phèn đã tan trước khi tuổi thơ cô kết thúc.
Hồ Già tỉnh dậy, hốc mắt cay cay, người cô vẫn sốt.
Cô kêu nóng với Điền Tư, không chịu trùm chăn để ra mồ hôi. Điền Tư thay cho cô một cái chăn mỏng, vắt khăn lạnh đắp lên trán Hồ Già, khăn rất nhanh đã ấm lên, Điền Tư lại vắt lại cái khác, đắp xong, anh dùng mu bàn tay dán lên cổ cô, nhiệt độ vẫn nóng bỏng tay, Hồ Già bị anh làm lạnh, cô nhíu mày trốn sang một bên.
"Tay lạnh quá, đừng sờ." Đầu óc cô choáng váng, nói chuyện cũng khó nhọc.
Điền Tư như dỗ cô ngủ, "Anh lấy nước ấm lau cho em, được không?"
Hồ Già gật đầu, thấy Điền Tư từ bên giường ngồi dậy, cô lại nắm chặt tay anh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3555211/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.