Ngày thứ ba, quả nhiên Hồ Già đến kỳ kinh nguyệt.
Cô cuộn mình trên giường cả buổi sáng, cô quá đau, lòng bàn tay lạnh toát ra mồ hôi, cô có thể tưởng tượng được niêm mạc tử cung của mình bong ra từng chút một như thế nào, hòa cùng máu loãng tanh ngọt chảy xuống. Điền Tư mua thuốc giảm đau về, đợi đến khi Hồ Già uống rồi mới thấy đỡ hơn. Bữa trưa cô giải quyết trên giường, Điền Tư gói cho cô xôi, bên trong có thêm thịt băm, dầu quẩy giòn, hành lá, tất cả đều là thứ Hồ Già thích.
Hồ Già gắp phần đồ ăn nhỏ trên xôi, không nhịn được mà liếc anh một cái, "Trí nhớ anh cũng khá tốt đấy."
Điền Tư cười rồi nói: "Tất nhiên." Với chuyện của cô, anh đều ghi chú lại trong lòng từng chút một.
Ăn xong Hồ Già lại nằm một lúc, Điền Tư luôn ở bên cạnh chăm sóc.
"Khát không? Có muốn anh rót thêm nước nóng không?" Anh vừa nói vừa giúp cô kéo chăn.
"Không khát, anh vừa rồi không phải đã hỏi rồi sao, nếu muốn uống nước em sẽ nói với anh mà." Hồ Già liếc anh một cái.
Điền Tư gật đầu rồi lại hỏi cô, "Vậy còn đau không? Có muốn anh xoa bụng cho em..." Hồ Già véo anh một cái thì anh mới chịu yên lặng, ánh mắt vẫn ấm áp, sáng ngời nhìn cô, Hồ Già không có việc gì làm nên chơi đùa với bàn tay của Điền Tư, nghĩ anh hẳn cũng cảm thấy buồn chán, hiếm khi dịu dàng nói với anh: "Em đâu có bệnh, anh không cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3555188/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.