Mười hai giờ rồi, siêu thị đã đóng cửa từ lâu, chỉ còn vài cửa hàng tạp hóa lẻ tẻ còn mở cửa.
Điền Tư cũng không màng xấu hổ mà đi thẳng đến kệ hàng bên cạnh quầy thu ngân, nghiêm túc chọn bao cao su, anh không có kinh nghiệm tình dục, không biết mua loại nào vừa an toàn, vừa khiến Hồ Già thoải mái. Sợ cô đợi đến sốt ruột, Điền Tư đơn giản chỉ mua luôn mấy loại Durex và Okamoto.
Ông chủ cửa hàng đang ngậm tăm xem phim ngắn, thấy Điền Tư lấy bốn năm hộp bao cao su đến tính tiền, không nhịn được mà "hừ" một tiếng.
Điền Tư không có thời gian để ngượng ngùng, anh lại lấy thêm hộp Jissbon, "Lấy thêm túi." Rồi anh đưa mã thanh toán ra.
Đợi anh xách túi đi ra, ông chủ cửa hàng mới cảm thán: "Vẫn là thanh niên hỏa lực sung mãn."
Điền Tư nghe rõ mồn một câu này, trong một góc đêm tối, bên tai anh nóng ran.
Về đến phòng, Hồ Già vẫn cuộn tròn trong chăn.
Cô tắt đèn đầu giường, Điền Tư nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô. Không khí vẫn quanh quẩn một mùi tanh ngọt lịm.
"Không muốn làm nữa, cậu rửa rồi ngủ đi." Hồ Già cựa quậy, nhàn nhạt nói với anh một câu như vậy. Cô vốn là người thất thường, Điền Tư ừ một tiếng, nhờ ánh trăng mà nhìn cô một lúc, Hồ Già đã mặc lại váy ngủ rồi. Điền Tư để đồ vừa mua về vào tủ, như thường lệ lại vào nhà tắm tắm rửa một cái rồi quay lại, định ôm Hồ Già ngủ. Cô như bị điện giật mà né tránh vòng tay anh, co lại một bên mép giường.
Hồ Già nhắm mắt lại, âm thầm phát điên trong lòng.
Có những chuyện càng nghĩ càng mất mặt. Sao cô lại nhầm kẹo cao su thành bao cao su? Rồi sao cô lại chủ động để Điền Tư tiến vào?
Cô không nên muốn Điền Tư như vậy. Trong mối quan hệ của họ, anh phải là người cầu xin, cô phải là người ban phát, cô không yêu anh, cô không thích anh, cô chỉ muốn thoải mái.
Cánh tay Hồ Già lộ ra bên ngoài, dưới ánh trăng nhạt nhòa, cô như một bãi cát trắng.
Điền Tư áp sát lại gần, kéo chăn lên cho Hồ Già, cô lại hừ hừ, không thèm để ý đến anh.
"Giai Giai." Điền Tư gọi cô.
Hồ Già quay lưng về phía Điền Tư, lạnh lùng đáp lại một câu, "Gì?"
Điền Tư nhẹ nhàng hỏi cô: "Tôi ôm cậu ngủ được không? Giống như trước kia."
Cô ở phía bên kia im lặng một lúc, sự yên tĩnh giữa họ như tuyết nhỏ, cô cười nhạo nói với anh, "Cậu đã lớn bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn ôm nhau ngủ?"
Tuy cô nói vậy nhưng khi Điền Tư ôm lấy cô, Hồ Già cũng không từ chối.
"Trẻ con." Hồ Già cựa quậy trong lòng anh, giả vờ hờ hững hỏi, "Lúc nãy cậu thực sự ra ngoài mua bao à?"
"Ừ." Điền Tư đáp lại.
"Nửa đêm còn ra ngoài mua bao, cậu có thấy xấu hổ không?" Cô cố ý khích anh.
Điền Tư chậm rãi nói: "Khi nhìn thấy người khác thì có một chút, nhưng nghĩ đến cậu đang đợi tôi, tôi không có thời gian để nghĩ nữa."
Nghe xong, Hồ Già lại bướng bỉnh nói thêm một câu: "Thực ra tôi không định làm với cậu, cậu biết mà phải không?"
"Tôi biết," Điền Tư giúp cô kéo chăn, "Là tôi muốn làm với cậu." Chưa nói ra lời yêu, má anh đã nóng ran.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, Hồ Già chơi đùa với ngón tay của Điền Tư, tay anh đẹp hơn tay cô, ngón tay sạch sẽ, dưới ánh trăng nhìn thế nào cũng vô cùng thoải mái, đồng hồ của Điền Tư để trên đầu giường, kim giây như đang quét tuyết mà phát ra âm thanh rất nhỏ, sau hơn một trăm tiếng tích tắc, Hồ Già như vô tình mà hỏi anh một câu: "Vậy bây giờ cậu còn muốn không?"
"Tôi muốn." Điền Tư thành thật trả lời.
Hai người bật đèn đầu giường.
Hồ Già trải các bao cao su Điền Tư mua về ra giường mà nghiên cứu, chúng được đóng gói sặc sỡ như đồ chơi.
Cô ôm đống bao này lại với nhau rồi cười hỏi Điền Tư: "Cậu quét sạch cả kệ hàng luôn à?" Điền Tư cũng cười với cô, trong đôi mày cúi xuống, sự rụt rè và say mê hòa lẫn vào nhau. Mỗi hộp bao cao su đều viết những từ quảng cáo phóng khoáng, "001", "Siêu mỏng", "Gai rãnh xoắn ốc". Cô không biết Điền Tư lấy đâu ra can đảm mà mua nhiều thế này cùng một lúc.
Hồ Già cầm hộp gai rãnh xoắn ốc lắc lắc trước mặt Điền Tư, "Sao lại nghĩ đến mà mua loại này."
"Cảm thấy loại này sẽ khiến cậu thoải mái." Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói, "Tôi mua nhiều thêm một loại, cậu sẽ có thêm lựa chọn."
"Thần kinh." Hồ Già cười rồi xé bao bì, kéo bao bên trong ra, da gai rãnh xoắn ốc quá dày, những chấm nhỏ chi chít bên trên cũng khá ghê tởm, cô không muốn dùng, bảo Điền Tư vứt bao xé ra đi. Hồ Già tiếp tục nghiên cứu mấy cái bao khác, cô cau mày xoa xoa chất bôi trơn trên tay, Điền Tư cúi đầu, từ từ hôn sạch tay cô, hơi thở của anh khiến cô ngứa ngáy trong lòng.
"Dùng cái mỏng nhất đi." Hồ Già để lại hộp "001".
"Khi nào đã cứng vậy?"
Hồ Già nhanh chóng cởi áo ngủ trên người Điền Tư, dùng mu bàn tay vỗ vỗ dương v*t đứng thẳng của anh.
"Khi cậu bảo tôi ôm cậu." Điền Tư đỏ mặt nói với cô. Hồ Già có vẻ khá hài lòng với câu trả lời này, cô cười với anh rồi lại dùng tay vuốt một cái dương v*t nóng bỏng thô to, cô thích mạch máu phồng lên và rãnh sâu thô ráp gồ ghề trên đó, thậm chí, cô thích lén ngửi mùi hormone vùng kín của Điền Tư. Đôi khi cô muốn khẩu giao cho anh, nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.
Hồ Già cúi đầu, thổi hơi nóng vào quy đầu Điền Tư rồi lại dùng lòng bàn tay xoa xoa.
Điền Tư lập tức nhạy cảm rên lên một tiếng, lông mi dài khẽ động đôi lần.
Hồ Già cười trêu chọc anh: "Trước khi làm phải lau sạch dương v*t thối, đàn ông các cậu bẩn lắm."
Điền Tư bị cô làm cho xấu hổ đến tận vành tai cũng đỏ bừng, khẽ tự biện hộ vài lời vô ích với Hồ Già, "Tôi vừa tắm xong mà."
Nghe xong, Hồ Già lại cười dữ hơn, "Vậy cậu có dùng bông tắm của tôi chà dương v*t cho sạch không? Điền Tư, cậu kinh quá, tôi sẽ không bao giờ dùng bông tắm đó nữa. Cậu không có bắn lên đó đấy chứ?"
Điền Tư bị cô dùng lời tục tĩu trêu chọc đến xấu hổ, cứ mỗi lần anh phủ nhận một điểm với Hồ Già, Hồ Già sẽ lại nói thêm càng nhiều lời tục tĩu hơn.
"Để tôi ngửi thử, trên con chim này có mùi sữa tắm không nhỉ?"
Hồ Già cúi đầu, nhăn mũi, kiêu ngạo ngửi dương v*t Điền Tư hai cái.
Gần thêm chút nữa, cô sẽ phải hôn lên dương v*t cương cứng của anh. Điền Tư trong vô thức căng cứng bụng dưới, miệng khẽ thì thầm, "Đừng thế..." Nhìn mái tóc đen bóng mượt của cô khẽ quét lên người anh, Điền Tư nảy sinh một cảm giác xấu hổ chua xót, hy vọng cô có thể bao dung ham muốn xấu xí thô tục này của anh, hy vọng cô có thể yêu anh.
"Hình như thật sự có mùi thơm?"
Hồ Già lẩm bẩm một câu rồi ngồi dậy khỏi người Điền Tư.
"Tự mang bao đi." Cô tiện tay ném hộp "001" qua cho anh.
Điền Tư mím môi xé bao bì, anh chưa từng dùng bao cao su, hơn nữa Hồ Già đang nhìn anh bên cạnh, anh càng thêm không tự nhiên.
Bao bì nhôm không phải dễ xé, lần đầu Điền Tư chỉ xé nhẹ một góc, lần thứ hai mới xé hẳn ra. Bao bên trong quả thực mỏng nhẹ mềm mại, Điền Tư bóp hết không khí trong túi chứa tinh, căn cứ mặt trái mặt phải, từ đầu khấc kéo xuống, màng mỏng trong suốt từng chút một bao bọc lấy dương v*t mang màu da quen thuộc của anh, Điền Tư từ từ lăn bao cao su xuống tận gốc.
Hồ Già nhìn Điền Tư với vẻ nghiêm túc như làm thí nghiệm, không nhịn được mà cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]