Vé từ Ninh Ba đến Thương Nam không dễ mua cho lắm.
Vừa đúng dịp cao điểm du lịch ngày Quốc khánh, dù là ghế hạng nhất, hạng nhì, hay ghế thương gia đều ghi một chữ đỏ "Chờ bổ sung".
Điền Tư đợi hai, ba tiếng, cuối cùng chỉ mua được hai vé đứng. Vấn đề chỗ ở thì dễ giải quyết hơn vé xe, khách sạn Hilton và Wyndham Hòa Thịnh ở Thương Nam vẫn còn phòng trống, Điền Tư hỏi Hồ Già muốn ở đâu, cô cuộn tròn trên giường xem phim hài của Billy Wilder, xem xong một đoạn mới trả lời anh.
"Đừng đặt khách sạn, đến đó ở nhà ông ngoại tôi."
Cô hiếm khi có kiên nhẫn nói thêm một câu: "Nhà ông ngoại tôi ở ngay Thương Nam."
Điền Tư có hơi ngạc nhiên, anh tưởng Hồ Già chỉ muốn lẻn đến một thành phố miền nam nào đó nhiều núi để hóng gió, quậy một trận chơi, không ngờ cô dẫn anh về nhà ông ngoại. Vì cô đồng ý dẫn anh về, vậy đối với Hồ Già, anh hẳn là một người thân thiết. Nghĩ đến đây, biểu cảm trên khuôn mặt của Điền Tư bỗng như mặt hồ ngày xuân.
Cân nhắc đến chuyện khác, Điền Tư vẫn hỏi cô: "Ông bà ngoại cậu sẽ không thấy bất tiện chứ?"
Dù sao lối sống của người già và người trẻ cũng khác nhau, Điền Tư sợ làm phiền đến gia đình cô.
Ánh sáng ti vi chiếu lên gương mặt Hồ Già, cô nhìn phim, giọng điệu bình thản nói với anh: "Họ đều mất cả rồi, ở đó không có ai." Bộ phim diễn đến đoạn hoang đường nhất, Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3555179/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.