Điền Trọng Lân ngồi ở vị trí chủ, Điền Tư và Điền Dục Mẫn ngồi hai ghế bên cạnh ông.
Trên bàn như thường lệ bày ba món một canh, trong đó ba món đều là rau, canh là canh bồ câu.
Điền Trọng Lân từ năm, sáu năm trước đã chuyển sang ăn chay, tô canh bồ câu trên bàn là để bổ sung cho Điền Tư và Điền Dục Mẫn. Điều thú vị là, Điền Tư và Điền Dục Mẫn đều không đụng vào con bồ câu, ngay cả canh cũng không uống.
Ba người ăn cơm đều im lặng, không một tiếng động.
Điền Trọng Lân ăn một miếng cần tây xào bách hợp, phê bình nói: "Món của Tiểu Chu nấu càng ngày càng nhạt."
Điền Tư cũng nếm thử một miếng, vị vừa phải, là do Điền Trọng Lân tuổi cao nên không nếm ra vị.
Điền Tư và Điền Dục Mẫn trong lòng đều thấy rõ, chỉ là không nói ra điểm này, cũng không đáp lại lời Điền Trọng Lân, chỉ lẳng lặng ăn.
Điền Trọng Lân đặt đũa xuống, múc chút canh bồ câu cho Điền Tư và Điền Dục Mẫn.
"Lát nữa ăn xong, con lên phòng đọc sách gặp bố một chút."
Khi Điền Trọng Lân đưa bát cho Điền Dục Mẫn, giọng điệu nhẹ nhàng thêm một câu.
"Vâng ạ."
Điền Dục Mẫn im lặng uống canh, hơi nước phủ mờ trên mắt kính của cô.
Từ góc nhìn của Điền Trọng Lân, Điền Dục Mẫn vẫn giống như hồi cấp ba. Da cô hơi trắng, chiếc mũi nhỏ và cao, xương cốt sinh ra đã đẹp, dù tuổi đã cao vẫn giữ được da thịt trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3555157/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.