Điền Tư về nhà đã đi tắm nước lạnh.
Chỗ bàn tay phải bị Hồ Già cắn rách theo dòng nước lạnh chảy mà nhức nhối từng cơn.
Tắm xong, anh xử lý vết thương một cách đơn giản, oxy già sủi bọt tí tách, đại diện cho sự sát trùng.
Tất cả sự kích thích sinh lý đều khiến anh nghĩ đến Hồ Già, Điền Tư đột nhiên nhíu mày rồi nhận ra điều bất thường. Sao anh lại muốn làm bạn với cô chứ?
Hồ Già thực sự đã cho anh uống canh mê hồn rồi.
Ngày hôm sau vết thương đã kết vảy.
Điền Tư dùng hai miếng băng keo cá nhân dán chéo lên dấu răng của Hồ Già rồi đi học.
Anh thường mất ngủ, mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng, nhưng vẫn thích dậy sớm và làm việc theo quy luật.
Hôm nay Điền Tư dọn bàn học.
Trường học đã sắp xếp riêng một phòng tự học cho những học sinh được cử đi học, tránh làm phiền đến tâm trạng của những học sinh khác.
Điền Tư phải đi, các bạn học cùng lớp đều không nỡ, sự tồn tại của anh như kim chỉ nam của lớp, một khi anh ở đó thì tầm nhìn của bọn họ luôn luôn tốt.
Có một nam sinh láu cá còn ngâm nga một bài thơ chua chát: "Gió đìu hiu, sông Dịch lạnh lẽo. Tráng sĩ ra đi, không quay trở về. Lớp phó học tập, cậu đừng đi mà! Cậu đi rồi, ai giảng bài cho tớ! Ai dạy tớ viết code, ai cho tớ ngắm trai đẹp đây!"
Bên cạnh lập tức có người nói: "Đồ bóng, sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3555137/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.