Sau khi ra khỏi nhà nghỉ nhỏ, Hồ Già trực tiếp trở về nhà.
Cô lảo đảo đạp xe trên đường về, trên người vẫn còn vương hơi ấm của Điền Tư, ánh đèn đường cô đơn quét qua khuôn mặt cô.
Mấy ngày nay khu nhà đang sửa chữa cống rãnh, gặp phải mấy ngày mưa liên tiếp, mùi ô uế bốc lên như một tòa nhà khổng lồ nằm ngang giữa các tòa nhà, đó là mùi của sự nghèo túng và bất đắc dĩ. Khu nhà được xây dựng từ những năm 90, nơi đây thiếu ánh sáng, mang vẻ già nua, điêu tàn. Hồ Già dừng xe ở lối đi, bật đèn pin điện thoại rồi bước vào trong.
Cổng sắt dưới lầu nặng nề đóng lại.
'Mở khóa Hiểu Phong', 'Ảo thuật bài tây', 'Thông cống', hành lang dán đầy những tờ quảng cáo như vậy.
Chưa đi đến tầng 5, cô đã nghe thấy tiếng một bàn người chơi mạt chược, lật đi lật lại như đang rửa xương.
Vừa mở cửa Hồ Già đã ho sặc sụa, mùi rượu, mùi thuốc lá, còn có một mùi thịt người nồng nặc ập vào mặt cô.
Vương A Vân đeo nhẫn vàng quay đầu về phía cô: "Giai Giai, lại đây giúp bác xem bài nào!"
Hồ Già cau mày, chiếc nhẫn trên tay Vương A Vân là của Lý Huệ Quân.
Cô nhìn lại căn phòng này, lộn xộn và bừa bộn.
Phía sau bàn mạt chược là một bàn thờ dài và hẹp, Quan Âm Bồ Tát bằng ngọc trắng ngồi yên lặng dưới ánh sáng vàng làm một cử chỉ tay như lọt trong mây mù.
Lý Huệ Quân tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3555128/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.