Chương trước
Chương sau
Ngay khoảnh khắc Âu Dạng nhìn thấy Mạc Bắc, cảm thấy cả thế giới rung chuyển dữ dội, chờ lấy lại tinh thần hắn lập tức quay đầu về nhìn Hạng Ý, người kia ngồi phía sau xe, hai mắt tràn đầy tơ máu, dường như còn mang theo một tầng nước mắt ướt át, bờ môi không ngừng run rẩy. Bàn tay siết chặt đến trắng bệch, lồng ngực phập phồng lên xuống, hình như không còn nhìn thấy gì khác.

“Mạc…”

Ngơ ngác thì thào một chữ, Hạng Ý như đột nhiên kịp phản ứng, bàn tay run rẩy khó khăn nắm lấy tay cầm cửa xe, nhưng cố gắng vài lần vẫn không mở được cửa, gấp gáp đến độ mồ hôi lạnh cũng chảy xuống. Âu Dạng vừa thấy vậy, tức khắc ngồi vươn lên phía trước thử mở cửa xe cho y. Hắn có thể cảm nhận được, hô hấp của Hạng Ý run lên kịch liệt, răng môi khẽ run run, giống như căn bản không nhìn thấy hắn, chỉ vội vã đẩy cửa xe ra, bước chân loạng choạng muốn lao ra ngoài.

Nhưng chỉ một giây sau, động tác của y bất chợt khựng lại, tựa như thoáng cái bị ai đâm cho một nhát, đứng ngơ ngác bất động.

Âu Dạng ngẩn người, quay đầu nhìn về hướng Hạng Ý đang nhìn.

Nhưng vừa nhìn qua, chính hắn cũng không kịp phản ứng.

Mạc Bắc tiễn Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong ra đến cửa, dường như muốn quay trở về đóng cửa, nhưng cả người lại không cẩn thận mà va phải một người đàn ông áo trắng phía sau lưng. Người kia dường như đã sớm đoán được, vừa lúc giang hai cánh tay ra chờ Mạc Bắc sa vào, sau đó duỗi tay ôm chặt lấy, khẽ hôn một cái lên tai của y. Nhưng Mạc Bắc tựa như không hề bất ngờ, mỉm cười ngẩng đầu cũng hôn một cái lên đôi mắt của người kia, sau đó nương theo lực ôm của hắn mà tiến vào trong nhà.

Toàn bộ động tác không đến mười mấy giây, nhưng lại như đình chỉ tại khoảnh khắc hai người hôn môi. Mãi đến khi cửa biệt thự đóng rồi, Âu Dạng vẫn còn ngơ ngác không kịp phản ứng.

Hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp phải cảnh tượng này.

Huống chi, người kia…

Nếu nhớ không lầm, người đàn ông đó là chủ nhân của Thần Điện Hull Nặc ở Tam Giác Vàng, nghe đồn đã mất tích nhiều năm.

Karo Hull Nặc…

Không, cái chính là… Tại sao Mạc Bắc lại ở trong vòng tay của tên kia?

Đầu óc Âu Dạng rối bời. Trên thực tế, lần cuối cùng hắn nghe được tung tích của Karo là hơn hai năm về trước, cái này cũng nhờ vào Nhan Lập Khả, tên nhóc kia không biết vì sao, thường xuyên chạy đến bệnh viện trung tâm của thành phố B, Hạng Ý cử người theo dõi vài lần, thì phát hiện hóa ra Nhan Lập Khả đi gặp Karo, nhưng cũng chỉ gặp mặt nói chuyện, hoặc là lẳng lặng ngồi ngẩn người bên cạnh người đó, không làm gì cả. Karo giống như một người si ngốc, không động không đậy, hắn cũng đã xác nhận với Hạng Ý người đàn ông si ngốc này không gây nguy hiểm gì cho Nhan Lập Khả mỗi khi chạy đến bệnh viện.

Nhưng nhìn bộ dáng vừa rồi, lẽ nào… Hắn đã trở lại bình thường?

Hắn một bên vừa bàng hoàng vừa thắc mắc, nhưng Hạng Ý bên kia tựa như đờ đẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa biệt thự đã đóng chặt kia, đôi mắt trống rỗng. Qua thật lâu, y rốt cuộc cũng cử động, nhưng đột nhiên giận dữ, dùng sức đá văng cửa xe, cả người như phát điên mà chạy lao đến ngôi biệt thự.

Âu Dạng cũng vội vàng xuống xe, căn bản không kịp ngăn cản Hạng Ý, chỉ thấy người kia chạy nhanh đến trước cửa biệt thự, sau đó hung hăng đập mạnh lên cửa. Hạng Ý cắn chặt răng, không gọi không hô, nhưng cặp mắt lại đỏ lên, toàn bộ khí lực trên người đều tập trung ở trên bàn tay, tiếng đập cửa vang lên “cộc cộc”. Âu Dạng đau xót trong lòng, đến bên cạnh y nhưng không biết phải làm sao, chỉ đành bất lực nhìn y cắn răng run rẩy dùng sức gõ cửa.

Không tới vài phút cửa biệt thự liền được mở ra từ bên trong, Hạng Ý cứng đờ, đồng tử rung động, ánh mắt thiết tha nhìn vào cánh cửa đang từ từ mở ra.

Nhưng người đi ra mở cửa lại là Karo.

Trong nháy mắt cửa mở, Âu Dạng nghe được bên trong truyền ra giọng nói ôn hòa của Mạc Bắc, “Karo, ai đến vậy?”

Người đàn ông vừa bước ra liếc nhìn bọn hắn một cái, sau đó quay đầu hướng vào người bên trong nhà cười nói, “Người bên bất động sản, em không cần đi ra, nhìn nồi canh một chút, nước canh có vẻ được rồi.”

“À, được.”

Giọng nói kia dần dần đi xa, khóe miệng Karo vẫn còn mỉm cười, chậm rãi xoay người lại, thuận tay đóng chặt cánh cửa.

Cùng lúc cánh cửa được đóng lại, con mắt xanh lam của người kia cũng trở nên lạnh như băng, đến cả con ngươi cũng như hai khối băng lạnh, lộ ra một tia sáng rét giá. Nụ cười ôn hòa trên môi dần biến mất, Karo nhìn hai người trước mặt, quan sát một hồi lâu, bỗng nhiên cong miệng cười nói, “Đã lâu không gặp, Hạng Ý.”

Sau lưng Hạng Ý dần dần có ba bốn người áo đen bao vây, Karo nhướn mày, khoanh hai tay cười nói, “Bạn cũ gặp lại, bầu không khí không nên như vậy chứ nhỉ.” Hắn cười, vài sợi tóc vàng che phủ trán, cặp mắt xanh lam lạnh lẽo nhìn vào Hạng Ý, bên trong không có tươi cười.

Hạng Ý dùng hết sức duy trì ý chí áp chế cảm xúc của mình, y hít sâu một hơi, nỗ lực làm mình trấn định, trên mặt cố sức bày ra bộ dáng bình thường, “Tại sao cậu lại ở đây.”

Karo vừa cười vừa quay lại nhìn cánh cửa phía sau, “Cậu ở đây vì cái gì, tôi liền ở đây vì cái đó,” nhìn thấy đôi con ngươi của Hạng Ý co rụt lại, Karo cười nói, “Làm sao vậy, nhìn thấy y còn sống, quyết định hồi tâm chuyển ý, sửa đổi rồi sao?”

Hạng Ý siết chặt nắm đấm, gắt gao trừng mắt nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện lên sát khí, “Tôi hỏi lại lần nữa, tại sao cậu lại ở đây!”

Karo mỉm cười nhếch miệng, nhún vai, tỏ vẻ vô tội nhìn vào y, “Muốn biết? Được thôi, nói cho cậu biết cũng không sao.”

Nói xong, hắn thò tay vào trong ngực, đám vệ sĩ xung quanh hoảng sợ, theo bản năng nâng súng lên. Động tác của Karo ngừng một chút, bỗng nhiên híp mắt cười nói, “Thật ngại quá, mấy thứ này của các người, không có tác dụng đối với tôi.” Nói xong, hắn vỗ tay một cái, đám vệ sĩ kinh hoảng, chỉ thấy nòng súng thẳng băng đột nhiên chậm rãi méo mó, chếch lên một chút, cuối cùng tạo thành hình dáng như một cái bánh quai chèo.

Mọi người khiếp sợ nhìn hắn, chỉ thấy nụ cười trên miệng của hắn dần biến mất, cặp mắt lạnh lùng, ngay cả giọng nói lịch thiệp dường như cũng đột ngột mang theo kim nhọn, trong giọng nói rõ ràng lộ ra trêu chọc, “Chỉ bằng các người mà muốn đấu với một Tế Tự thủ hộ, còn kém xa lắm.”

Hạng Ý từ trong kinh ngạc chậm rãi lấy lại tinh thần, trong mắt dần dấy lên tức giận, y tóm chặt lấy cổ áo của Karo, dùng sức đẩy mạnh ra sau, ấn lưng của hắn đập mạnh lên cánh cửa, Hạng Ý hung ác dùng sức chế trụ thân thể của hắn, phẫn nộ nói, “Con mẹ nó tôi đang hỏi cậu, nói mau! Tại sao cậu ở chỗ này, cậu và Mạc Bắc là xảy ra chuyện gì!!!”

Karo căn bản không để ý việc cổ áo của mình bị siết chặt, trong mắt chỉ có cười lạnh trào phúng. Hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay đột nhiên từ từ hiện ra một cái chai thủy tinh màu đen. Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt đỏ ngầu của Hạng Ý, chậm rãi điều khiển cái chai bay đến trước mặt Hạng Ý, cười nói, “Cái này, cậu cầm lấy đi, xem rồi sẽ biết.”

Hạng Ý gắt gao chế trụ hắn, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía cái chai kia, bên trong có một làn khí tối đen như mực, y không rõ Karo đang có ý gì. Karo cũng mặc kệ y gây sức ép, dứt khoát lười nhác dựa vào trên cửa cười nói, “Đây là rất nhiều năm trước, ảo ảnh trong thâm tâm của một tử hồn, tốt bụng nói cho cậu biết một câu, cũng vì xem qua những ảo ảnh này nên tôi mới yêu Mạc Bắc đấy, chẳng qua sau khi cậu…” Thân thể Karo đột nhiên lóe lên, cả người bỗng nhiên biến mất, một giây sau lại xuất hiện sau lưng của Hạng Ý, khẽ cười nói, “Sau khi cậu xem xong sẽ có biểu tình gì, tôi thật sự rất tò mò.”

Hạng Ý kinh ngạc, vội vàng xoay người, nhưng người kia lại lóe lên lần nữa, sau đó xuất hiện trước cửa, cười nhẹ hướng về phía mọi người bày ra một tư thế “Mời”, “Vậy đi, mời các vị quay về, tôi không tiễn.”

Vừa lúc câu nói chấm dứt, cái chai thủy tinh đang lơ lửng trên không trung bỗng nhiên rơi xuống lọt vào trong tay của Hạng Ý, mọi người bị gã đàn ông ma quỷ này dọa cho choáng váng, đám vệ sĩ không dám động đậy, trơ mắt nhìn gã kéo cửa ra nghênh ngang bước vào trong nhà. Âu Dạng rốt cuộc lấy lại tinh thần, phát hiện Hạng Ý sững sờ nhìn chằm chằm vào chai thủy tinh màu đen trong lòng bàn tay, dường như đang ngẩn người, hoặc như là nghĩ đến điều gì, bàn tay đột nhiên run lên bần bật.

Trên miệng bình có một cái nút đậy, Hạng Ý nhìn vào cái nút kia, bàn tay run run rút nó ra, Âu Dạng nhìn xung quanh, âm thầm tính toán một cái, giữ chặt cánh tay Hạng Ý nhỏ giọng nói, “Đại thiếu gia, vào trong xe đi.”

Nhưng Hạng Ý giống như căn bản không nghe thấy, cả người mơ màng, cái chai thủy tinh này dường như có thể tác động đến thần trí của người khác, Âu Dạng nhìn thấy lòng bàn của y lay động, nơi nắm lấy cái chai đỏ bừng một mảng. Hắn cũng bất chấp tất cả, vội vàng kéo lấy y ra hiệu bảo vệ sĩ sau lưng mở cửa xe.

Hạng Ý vẫn mặc hắn lôi kéo, toàn thân gần như cứng ngắc. Chờ đến khi ngồi vào trong xe, Âu Dạng vẫn lo lắng không yên, dứt khoát ngồi ở ghế sau cùng với Hạng Ý. Cấp bách mà gọi Hạng Ý vài lần, nhưng người kia vẫn là ngơ ngác như một khối gỗ, đồng tử không còn tiêu cự, dần dần trở nên trống rỗng. Âu Dạng đột nhiên cảm thấy không ổn, Hạng Ý lúc này giống như hoàn toàn lâm vào trong ảo ảnh gì đó, biểu tình trống rỗng vô định, chỉ có đôi mắt là nhìn chằm chằm vào cái chai trong tay, nhưng trong mắt hầu như cũng không có thần thái.

Hắn cúi đầu đột nhiên phát hiện, làn khí màu đen trong bình dần dần tản ra, xuyên qua bàn tay đang nắm cái chai của Hạng Ý, chậm rãi tiến vào bên trong thân thể của y. Khí đen càng xâm nhập, bàn tay của y càng run rẩy thêm lợi hại.

Âu Dạng rốt cuộc cũng kịp phản ứng, lẽ nào… Hạng Ý hiện đang xem những ảo ảnh gì đó mà Karo đã nói?

Hạng Ý giống như thật sự si ngốc, ngây ngẩn ngơ ngác, một lát sau, y bỗng nhiên đau đớn cau chặt lồng mày, sau đó thân thể đột nhiên trì trệ, biểu tình trở nên cực kỳ dữ tợn. Lại vài giây sau, Hạng Ý giống như hoảng sợ đến ngẩn người, tựa như đột nhiên không biết phải làm sao, càng về sau, thần sắc của y càng lúc càng thêm đau khổ nồng đậm, khóe mắt bỗng nhiên tuông ra một dòng nước mắt.

Âu Dạng thấy vậy thì sợ hãi, rốt cuộc nhịn không được, nghiến răng hạ quyết tâm, muốn tóm lấy cái chai kia để vứt đi.

Nhưng trong giây phút chạm vào miệng chai, Âu Dạng cảm thấy trước mắt có thứ gì đó thoáng hiện lên, cả người có ảo giác giống như rơi vào trong hố sâu, trước mặt dần dần ngưng tụ hiện ra một đồng cỏ xanh tươi man mát.

Giữa bụi cỏ xanh biếc, có hai đứa bé đang nằm sấp trên mặt đất tay chống cằm mặt đối mặt mà nói chuyện phiếm. Không biết hai người đang nói chuyện gì, cả hai đều vui vẻ cười khanh khách ra tiếng. Sau đó ảo ảnh chuyển một cái, trong màn đêm, dưới ánh trăng lạnh lẽo, trong mảnh vườn hoa hồng một thiếu niên đang vui vẻ mà cắt cành hoa, mặt khác ở cách đó không xa có một chàng trai trẻ tuổi đang trốn sau gốc cây, ngây ngốc nhìn người nọ. Sau đó ảo ảnh lại chuyển tiếp, biến thành một thiếu niên mảnh khảnh tựa vào trong ngực của một người đàn ông áo đen, nhón chân hôn lên vết bớt trên thái dương người nọ, mỉm cười dịu dàng.

Nhưng hạnh phúc lại ngắn ngủi như thế, rất nhanh, trước mắt chỉ còn lại bóng tối. Mạc Bắc một thân máu tươi đầm đìa ngã vào trong ngực Hạng Ý, Nhan Lập Khả máu thịt lẫn lộn dần dần chìm xuống đáy biển, đến cuối cùng, chỉ còn lại một linh hồn lạnh lẽo màu đỏ cô đơn trôi dạt trong đêm tối, co rúm lại, chậm rãi trốn vào trong hốc cây chậc hẹp.

Đủ loại hình ảnh phức tạp hiện lên, bên tai cũng bắt đầu phảng phất âm thanh kỳ quái.

‘Anh tin tưởng em như vậy, Tiểu Ý, cho tới bây giờ anh cũng không muốn nghi ngờ em… Anh thật sự nghĩ em sẽ buông bỏ tất cả, anh thật sự mong muốn ở bên em như vậy đến suốt đời, cả đời này, đều không rời xa nhau…’

‘Trong lòng của em, thù hận sâu nặng đến vậy sao? Thật sự… Không thể vứt bỏ sao? Không thể vì anh… Mà từ bỏ mối thù của em sao?’

‘Tiểu Ý, em lừa gạt anh cả đời, lại lợi dụng anh cả đời, anh dù không nhớ ra em, cũng chỉ muốn bảo vệ cho em, thương yêu em, nhưng em lại lần lượt làm tổn thương anh, lần lượt khiến anh tuyệt vọng… Tiểu Ý, anh thật sự chịu không nổi…’

‘Để anh biến mất đi, anh không thể thay đổi được gì, anh thật sự… Sống không có ý nghĩa… Để anh biến mất đi…’

Âu Dạng ngay lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng buông bàn tay đang nắm cái chai ra, những ảo ảnh kia tức khắc biến mất, nhưng âm vang thê lương tuyệt vong kia dường như vẫn khắc ghi vào trong xương tủy, quanh quẩn không ngừng. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, trông thấy Hạng Ý gắt gao cắn răng, đến nỗi chảy ra máu, vệt máu đỏ thuận theo khóe miệng trắng bệch chậm rãi chảy xuống, hòa quyện với dòng nước mắt tuông ra mãnh liệt của y, máu và nước mắt cùng dung hợp một chỗ, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn tay cứng ngắc đang nắm chiếc bình.

Không…

Âu Dạng rốt cuộc hiểu ra, vội vã dùng hết sức đoạt lấy cái chai trong tay của Hạng Ý, nhưng cái chai như dính vào trong tay Hạng Ý, căn bản không lấy ra được. Âu Dạng quýnh lên, dứt khoát móc súng ra, nhằm thẳng vào cái chai hung hăng nổ hai phát súng.

Đoàng đoàng hai tiếng, cái chai lập tức vỡ vụn. Chỉ thấy làn khí đen trong bình chậm rãi tràn ra, khuếch tán, sau đó nương theo khe hở của cửa xe mà nhẹ nhàng thoát ra ngoài.

Hạng Ý mạnh mẽ rùng mình một cái, ngơ ngác nhìn cái chai vỡ vụn ở trong tay. Qua một lúc lâu, y bỗng nhiên ôm lấy đầu của mình, gắt gao chôn sâu vào trong đầu gối. Hai vai run rẩy đến lợi hại như vậy, nước mắt tí tách rơi xuống thấm ướt một mảng trên mặt thảm, nhưng Hạng Ý không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có nước mắt và máu chảy ra từ trong khóe miệng, âm thầm đau khóc bên trong không gian xe tĩnh mịch.

Toàn thân y run đến dữ dội, tựa như một đứa bé bị lạc đường, sợ hãi đến co lại thành một khối.

Âu Dạng không chịu được, không do dự nữa, ôm chặt lấy thân thể run lên bần bật của Hạng Ý. Người bên trong run rẩy quá mức kịch liệt, dường như tâm tình tuyệt vong đau khổ bên trong đó cũng có thể điên cuồng tiến ra ngoài, Âu Dạng dùng sức ôm chặt y, ấn đầu của người đàn ông đang khóc nghẹn này vào trong ngực mình, giọng nói ra cũng đau xót đến phát run.

“Đại thiếu gia, cậu đừng như vậy.” Hắn ôm y, nước mắt của Hạng Ý dường như có thể chảy sâu vào trong trái tim của hắn, “Cậu không phải chỉ có một mình, cậu xem tôi này, cậu không có một mình mà…” Âu Dạng dùng sức siết chặt cánh tay, ôm trọn thân thể của y vào trong lòng, “Cậu còn có Tiểu Bắc, còn có Sở đội trưởng, có Tháp Tu Á có Ô Lỗ Cáp, cậu còn có tôi, mọi người luôn ở bên cạnh cậu, mọi người sẽ mãi mãi ở bên cậu,” Nước mắt của Hạng Ý giống như muốn xuyên thấu qua da thịt thấm vào trong máu của hắn, hắn dùng sức nâng mặt của Hạng Ý lên, nhìn đôi mắt đỏ hoe của y, bàn tay run rẩy lau đi ánh mắt đỏ tươi của y, “Đại thiếu gia, cậu không có cô đơn, cậu xem, mọi người đều ở bên cậu đấy thôi…”

Đôi mắt ướt át của Hạng Ý mơ hồ nhìn vào ánh mắt của Âu Dạng, qua thật lâu y bỗng nhiên chôn đầu vào trong lòng ngực của hắn, gắt gao ôm lấy bờ vai của hắn, đau khóc ra thành tiếng.

“Tôi thật sự… Thật sự không muốn làm tổn thương anh ấy… Tôi chưa bao giờ, muốn làm tổn thương anh ấy…”

Đêm hôm đó, Âu Dạng vĩnh viễn cũng không quên được, người đàn ông vẫn luôn kiên cường lạnh nhạt kia giống như một đứa bé bất lực mà khóc lên nghẹn ngào, không ngừng run rẩy ở trong ngực của hắn, từng lần thì thào cái tên đã đi xa kia. Trong xe, tiếng khóc của y liên tục vang vọng, Âu Dạng dùng sức ôm chặt người đàn ông tựa như bất lực đến khóc rống này, từng lần an ủi, một chút cũng không rời.

***

“Tôi biết anh ấy bình an, là đủ rồi.”

Gương mặt của người kia bị che khuất bởi bóng tối bên trong xe. Âu Dạng không nhớ đây là lần thứ mấy nghe được câu nói khẽ khàn tựa như lẩm bẩm này của Hạng Ý, âm giọng khàn khàn. Hắn đi theo Hạng Ý nhiều năm như vậy, hằng năm chỉ cần có thời gian rảnh, Hạng Ý liền đi đến khu biệt thự này, không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn Mạc Bắc ở ngoài cửa sổ xe, lặng thầm mà nhìn, thỉnh thoảng bởi vì người kia mỉm cười mà cũng sẽ vui vẻ cười lên một cái. Âu Dạng có đôi lúc cũng mơ hồ, dường như cái người nhiều năm trước dựa vào trong lòng hắn nghẹn ngào khóc nấc chưa từng xuất hiện.

Hắn không biết Hạng Ý kiền trì im lặng như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì. Không quấy rầy cuộc sống của người kia, chỉ thỉnh thoảng đến nhìn hắn, biết hắn bình an là đủ rồi, loại tâm tình này, nặng nề đến bi thương. Hắn ở bên Hạng Ý chờ thêm vô số bình minh, ở nơi đây chờ đợi trong khoảng cách giữa đêm tối và rạng sáng. Năm này qua năm khác, hắn dần dần quên đi những khúc mắc yêu hận phức tạp kia, duy nhất nhớ rõ một điều, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai người bọn họ.

Thiếu niên Mạc Bắc mỉm cười ôm lấy cậu bạn nhỏ Hạng Ý, đứa bé nằm trong ngực của thiếu niên nói chuyện ríu rít không ngừng, nhưng thiếu niên không hề mất kiên nhẫn, chỉ ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, nghiêng tai mỉm cười mà lắng nghe.

Khi ấy ánh mặt trời rực rỡ tươi sáng, bọn họ của thời điểm đó, thế nhưng đã sớm tan biến trong ký ức, không còn dấu vết.

 Hết Phiên ngoại 1.

Đôi lời của tác giả: Ta cảm thấy được, mình cần phải nói một chút:

“Cuối cùng Mạc Lẫm chọn Lăng Diệc Phong, Mạc Bắc chọn Karo, nhìn qua có lẽ có chỗ nào đó giống như tình yêu tan vỡ, nhưng nhìn từ góc độ khác cũng có thể là tình yêu nảy sinh, dù sao bọn hắn không phải là lui mà là bước tiếp, ta thật sự quan tâm Lăng Diệc Phong và Karo, yêu thích sự kiên trì và trả giá của bọn họ.

Là nam chính dưới ngòi bút của ta, lần đầu viết một bộ dài như vậy, hơn ai khác ta cũng rất đau lòng và yêu thích Hạng Ý, ban đầu viết bộ truyện này chính là muốn viết ra một loại tình yêu hoàn toàn khác, Dương Viễn Tu và Lăng Viêm đều là thâm tình trả giá công, cho nên muốn viết Hạng Ý thành như vậy để thay đổi khẩu vị… Mới đầu ta một mực kiên định Mạc Bắc đương nhiên ở cùng với Hạng Ý, nhưng viết viết, dưới ngòi bút bọn hắn nắm trong tay cuộc sống của mình, ta không thể đơn giản liền kiểm soát được, tình tiết bên trong đó, cảm tình bên trong đó, phải quay đầu lại hay là bắt đầu một lần nữa, kỳ thật cũng dễ hiểu rồi.

Mạc Bắc lựa chọn Karo, về tình về lý đều là chuyện phải làm, với hắn mà nói cũng là lựa chọn tốt nhất, vì vậy nếu mọi người không hài lòng với kết cục này, ta chỉ có nói, ta xin lỗi.

Nhưng mà nói thật, kỳ thật không thể kết luận cho kết cục của Hạng Ý = = … Có thể cho là từ nay về sau y cứ như vậy yên lặng bảo vệ cho Mạc Bắc, dùng cả đời để chuộc lỗi, cũng có thể xem kết cục này là một giai đoạn khác, có lẽ trong tương lai, một ngày nào đó, Mạc Bắc vừa quay đầu lại, nhìn thấy y, cũng có khả năng đấy, nhưng ta không thể kéo sang 3P, vì vậy không thế tiếp tục viết nữa…”

Đôi lời của bạn Toribu: Tác giả còn có bộ [Phi ưng] Giá chỉ yên diệt liễu dĩ hậu nằm trong cùng hệ liệt với Bối đạo nhi trì, bộ này viết về Lăng Viêm, nhưng có đá động một ít đến Mạc Bắc và Hạng Ý, cụ thể là chuyện phát sinh sau khi Lăng Viêm giết Nhan Lập Khả và có giải thích lý do vì sao Lăng Viêm xây dựng khu biệt thự ven biển cho Mạc Bắc, bộ này là một trong những bộ đầu tay của chị Tiêu và được viết trước Bối đạo nhi trì, nên cách viết và tình tiết rất khác so với Bối đạo, riêng mình thì mình sẽ chỉ ê-đít phần giải thích lý do Lăng Viêm cho xây khu biệt thự thôi, vì các phần khác nó rất là ứa ừa, nhưng mình cũng sẽ tóm tắt một chút cho dễ hiểu. Mình sẽ đăng phần đấy trước Phiên ngoại 2, vì phiên ngoại 2 chỉ liên quan đến lúc nhỏ của Mạc Lẫm, Mạc Bắc và Hạng Khôn thoi à, vậy nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.