Chương trước
Chương sau
Giọng Lăng Diệc Phong rất yếu, nhưng từng chữ lại như búa tạ liên tục đập vào tim hắn, Mạc Lẫm bỗng cảm thấy trước mắt mơ màng, tựa như trở lại hơn mười năm trước, đêm đầu tiên hắn cùng người này, giọng của y vẫn như vậy, trầm thấp, mang theo mỉm cười ghé vào bên tai hắn thủ thỉ.

“A Lẫm, cả đời này anh cũng không buông tha em.”

Cả đời…

Khi ấy cảm giác cả đời là điều xa vời không thể chạm tới, thậm chí ở bên cạnh Hạng Khôn nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng mong đợi hai chữ xa xỉ này. A Lẫm ngơ ngác nhìn đôi mắt đen láy của Lăng Diệc Phong, đôi mắt nhắm nghiền tám năm qua, nhưng chưa bao giờ biến mất trong tâm trí hắn.

Hắn gần như quên che đậy, ngây ngốc đứng đấy, thân thể cứng ngắc.

“Anh…” Thì thầm, đột ngột định thần lại, hắn hoảng hốt quay người, giọng có chút hoảng, “Anh nhận lầm người.”

“A Lẫm…” Người phía sau vội vàng kêu, hắn càng không dám quay người, “A Lẫm!”

Bước chân nhanh hơn chút ít, không đầy vài giây liền đến trước cửa, nhưng còn chưa đưa tay lên, đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng bịch, tiếp theo tiếng rên đau của một người như cây kim hung hăng đâm vào trong tai hắn.

Mạc Lẫm cuống quít quay người, nhìn thấy Lăng Diệc Phong té từ trên giường xuống, cơ thể không thể động, nhưng vẫn cố sức ngẩng đầu nhìn hắn, “Đừng đi,” hình như ngã quá đau, mặt y có chút vặn vẹo, âm thanh cũng đau đến phát run, “Đừng đi, quay lại…”

Mạc Lẫm cảm thấy trái tim đau đến co rút, căn bản không nhìn thứ gì khác, vội vã chạy đến, quỳ xuống bên cạnh Lăng Diệc Phong ôm chặt lấy thân thể đau đớn của y, “Anh… Tên điên này!” Tay không ngừng run rẩy, giọng cũng nghẹn ngào, “Té có đau không? Đau ở đâu? Con mẹ nó anh không có não à!”

Lăng Diệc Phong đau đến nhe răng trợn mắt, đôi mắt vui sướng cong lên, đồng tử sáng ngời nhìn thẳng vào người đang cuống cuồng ở phía trên, “Em lúc nào cũng chờ đến khi anh gần chết mới chịu đi tới, ha ha,” Lăng Diệc Phong cười hắc hắc, nhìn vào mắt A Lẫm, dáng tươi cười dần trở nên dịu dàng, “A Lẫm, lấy mặt nạ xuống, để anh nhìn em, có được không?”

Mạc Lẫm ôm thân thể hơi run rẩy của Lăng Diệc Phong, trái tim quặn đau không nói thành lời, hắn cắn răng ôm lấy eo y, hơi dùng chút sức sợ làm y đau, không biết phải làm gì, giọng cũng lộn xộn, “Anh đừng gồng sức, đau thì nói tôi biết.”

“Lấy mặt nạ xuống…” Lăng Diệc Phong nhíu mày, ủy khuất nhìn lên hắn.

“Đừng nhúc nhích cái tay.” A Lẫm căn bản nghe không vào câu y nói, chỉ cẩn trọng ôm lấy y, “Anh cái tên điên này, mới tỉnh lại liền làm ẩu như vậy, đừng cử động, tôi nói anh đừng dùng sức có nghe hay không!”

Lăng Diệc Phong chợt yên lặng, sững sờ nhìn ánh mắt gấp gáp đến độ đỏ lên của đối phương, dáng vẻ cẩn thận hoảng hốt của người này, y nhìn đến không rõ, người này, luôn luôn lạnh nhạt giống như băng hàn ngàn năm không đổi, cho đến bây giờ y chưa từng nghĩ có một ngày người đàn ông tên Mạc Lẫm này sẽ vì mình mà lộ ra vẻ mặt như vậy.

Ngơ ngác ngắm nhìn, đến khi thân thể được đặt trên giường mềm mại, y vẫn còn thất thần, không nỡ rời mắt sang chỗ khác.

Lồng ngực hoảng loạn rốt cuộc cũng hơi bình lặng lại, chờ A Lẫm bình tĩnh lại thì trông thấy Lăng Diệc Phong đang ngu ngốc đần mặt nhìn mình chằm chằm, hắn bối rối lập tức quay đầu, lúc này dù có lấp liếm thế nào cũng vô ích, đành phải lúng túng đứng đấy.

Đang lúc không biết làm sao, chợt nghe giọng điệu có chút rầu rĩ, buồn tủi của người kia khe khẽ nói ra, “Lấy mặt nạ xuống đi, có được không? Anh muốn thấy em một chút…” Nói xong, cơ thể Lăng Diệc Phong không thể động đây, chỉ có thể chớp mắt cố ra vẻ đáng thương, “Lấy xuống đi, năn nỉ em đấy…”

Bối rối hay lúng túng trong lòng ngay lập tức mất sạch, Mạc Lẫm chỉ cảm thấy phát 囧. Nhưng không hiểu sao, không hề cảm thấy buồn cười, bộ dáng người này chơi xấu trêu chọc ăn vạ hắn, thật sự lâu rồi không thấy được. Ngực tê rần, hắn nhịn không được đi tới hai bước, quỳ một gối xuống bên giường Lăng Diệc Phong, do dự một chút, rốt cuộc vẫn từ bỏ, giơ tay lên đè lấy cổ mình.

Chỉ trong một giây, lúc ngẩng đầu trở lại, liền trông thấy Lăng Diệc Phong biến trở về bộ dáng ngu ngốc như vừa rồi mà đần độn nhìn hắn.

“A… A A…” Cổ họng Lăng Diệc Phong giật giật, nghẹn họng nửa ngày, run rẩy nói, “A A A Lẫm…”

“…” Mạc Lẫm cảm thấy vì y mà đau lòng đúng thật là ngu xuẩn, thiếu chút nữa đưa tay lên đeo lại mặt nạ, chẳng muốn nhìn y.

Lăng Diệc Phong tiếp tục lắp bắp, “A A A Lẫm… Kia kia, em gần 32 rồi đó…”

“…” Nhíu mày, liếc y.

“Làm thế nào, nhìn thế nào, thế nào cũng thấy giống 23 nha…” Lăng Diệc Phong chớp mắt, lại chớp chớp, “Một chút cũng không thay đổi, anh còn tưởng em già rồi nên anh sẽ không mê em nữa…”

A Lẫm cảm thấy không phải hắn không muốn nói chuyện, mà là đối diện với tên ngu ngốc này thật sự không nói nên lời.

Lăng Diệc Phong đần người hồi lâu, bỗng nhiên cười lớn lên, “Vẫn đẹp trai như vậy, há há, quả nhiên A Lẫm của anh là đẹp trai nhất, anh mê chết ~”

“…” Rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng dậy rời đi.

“Này này, đừng đi mà, anh nói thật lòng đấy…”

Mạc Lẫm đi tới cửa, chợt dừng chân, bóng lưng trở nên lặng yên nặng nề, Lăng Diệc Phong vô thức run lên một cái.

“Phong ca, chuyện trước đây, em xin lỗi anh.” Mạc Lẫm đứng đưa lưng về phía y, Lăng Diệc Phong không nhìn thấy nét mặt của hắn, “Nhưng đã như vậy, chúng ta…” A Lẫm bỗng ngừng lại, hô hấp dồn dập một chút, mới tiếp tục mở miệng, “Chúng ta không thể quay lại, đã sớm… Không quay lại được.”

Cơ thể đau đớn bỗng nhiên chết lặng, Lăng Diệc Phong chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt lan tràn trong tim, trong mắt chiếu ra hình dáng Mạc Lẫm chậm rãi quay người, trên gương mặt tuấn tú thế nhưng hiện lên một ảo giác mệt mỏi già nua.

“Vậy… Vậy đi, anh đã tỉnh, em…” A Lẫm mím môi, ánh mắt khẽ cụp xuống, “Em rất mừng, em thật sự, thật sự rất mừng,” Mạc lẫm không biết nên nói thế nào, yết hầu nghẽn một chút, “Anh cứ lo hồi phục, thân thể sẽ tốt lên, đừng kích động như vừa rồi, vì loại người như em, thật sự không đáng.”

Mạc Lẫm từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm không còn cảm xúc, “Cứ vậy đi, Phong ca, em đi đây. Anh… Quên em đi.”

***

Bởi vì trận quyết chiến tám năm trước, việc tuần tra trong căn cứ Đằng Lăng càng thêm nghiêm ngặt, gần như là pháo đài bất khả xâm phạm, tỷ lệ trà trộn đột nhập vào cực kỳ thấp. Tiểu Chu đem theo vài người đứng cách vài trăm mét quan sát bên ngoài, cau chặt lông mày. Di chuyển không ngừng nghỉ từ Tam Giác Vàng đến thành phố B, nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, bắt sống tên phản bội Mạc Lẫm trở về.

Vài ngày trước trên biển Caribe, toàn bộ người trên tàu đều bị ám sát, chỉ có cậu và vài đồng đội khác may mắn thoát nạn, khi tỉnh lại thì tàu đã trôi đi rất xa, trên tàu đầy rẫy xác chết, máu chảy lênh láng. Nhưng cậu nhớ rất nhõ, con tàu tấn công bọn họ trên thân tàu có ký hiệu “Phi Ưng”, đó là chiến hạm của Đằng Lăng, cậu chắc chắn không nhận lầm.

Vác nửa cái mạng cùng những người sống sót khác vất vả trở về Tam Giác Vàng, cậu không tin được mình còn sống mà trở về đây, càng không thể tin nổi, người đàn ông vẫn luôn quan tâm bọn họ kia lại là nằm vùng của Đằng Lăng. Tin tức này quá chấn động, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cậu thật sự không tin nổi. Cậu biết trước đây Mạc Lẫm từng trung thành với Đằng Lăng, chẳng qua về sau không biết vì lý do gì mà đầu quân cho Hạng Khôn, nhiều năm qua, tám năm trời, hóa ra người kia vẫn luôn lợi dụng lừa gạt tất cả bọn ho, thậm chí lợi dụng cả người đàn ông vô cùng yêu thương hắn.

Tình cảm của Hạng Khôn đối với A Lẫm, người khác không rõ lắm, nhưng Tiểu Chu nhận thấy rất rõ ràng.

Từ trước đến nay Hạng Khôn luôn lạnh lùng, không ai nhìn ra gã đang suy tính gì, một đôi mắt đen đặc, che giấu mọi tâm tình. Nhưng loại người như thế, duy chỉ có lúc nhìn vào Mạc Lẫm mới có cái gọi là tình cảm, không hề âm trầm. Người đó biết rõ tám năm qua Mạc Lẫm liên tục chữa bệnh cho Lăng Diệc Phong, nhưng vẫn để hắn đi, Tiểu Chu không biết Hạng Khôn nghĩ cái gì, cậu chỉ biết mỗi lần báo cáo tình hình ở thành phố B cho Hạng Khôn biết, âm giọng đáp lại của gã đều trầm hơn so với bình thường, dường như còn có chút ảm đạm.

Gã đau buồn, nhưng hết lần này đến lần khác Mạc Lẫm đều không biết.

Xem ra hiện tại, không phải là Mạc Lẫm không biết, hắn căn bản không để vào trong lòng, hắn là gián điệp của Đằng Lăng, giấu đến bây giờ, đem đường biển mà bọn họ dốc sức vất vả lắm mới có được dâng cho Đằng Lăng, này thì tốt rồi, Đại Tây Dương, Thái Bình Dương, hai tuyến đường biển bí mật đều bị Đằng Lăng cướp mất, tất cả cố gắng của bọn họ coi như mất trắng, Tiểu Chu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhớ lại số thi thể trên tàu, nghĩ đến bộ dáng chết thảm của những người kia, cậu hận không thể tự tay giết chết tên đầu sỏ gây nên chuyện này.

Nhưng cố tình người đó lại là Mạc Lẫm.

Tiểu Chu bình ổn cảm xúc, ép mình bình tĩnh. Trong màn đêm, vùng phụ cận căn cứ có vẻ rất áp bức, ánh trăng lạnh lẽo, mờ nhạt, tạo lên vẻ âm u. Giống như báo trước điều gì đó, nhưng cậu bất chấp nhiều như vậy, dù có phải liều cái mạng này, cậu cũng phải bắt được Mạc Lẫm trở về.

“Đi bắt cậu ta về, mặc kệ sống hay chết, đem về cho tôi.”

Bên tai mơ hồ vang lên mệnh lệnh cuối cùng của Hạng Khôn, người kia lại trở về bộ dạng bình thường, có điều cặp mắt sâu hơn, âm giọng bình tĩnh lộ ra vẻ băng lạnh. Tiêu Chu âm thầm nắm khẩu súng trong ngực, cắn răng, mạnh mẽ xông ra ngoài.

“Từ nhà kho số 5 qua, đến cửa kho hàng chia ra làm ba đường, hai đội A B dụ người của Đằng Lăng đi, số còn lại cùng tôi bắt Mạc Lẫm!”

“Được!”

Trong bóng tối, vài bóng đen đột ngột hiện lên, nhanh chóng chạy hướng đến phía đông. Nhưng còn chưa đến chỗ tập hợp, đám người đột ngột dừng chân, toàn bộ sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Trong màn đêm, dưới ánh trăng lờ mờ, hình dáng một người cao gầy dần dần hiện rõ, từng bước một, đi về phía bọn họ.

Ánh trăng chiếu sáng bóng dáng người kia, càng lúc càng gần, cuối cùng ngừng lại trước mặt bọn họ.

“Mạc Lẫm…” Tiểu Chu lẩm bẩm một tiếng, sau khi lấy lại tinh thần thì trong lòng cùng lúc dâng lên tức giận và cay đắng, “Mày còn dám đi ra?!”

Người trước mặt lẳng lặng nhìn bọn họ, vẫn giống như bình thường, thần sắc bình tĩnh, “Anh ấy để các người tới bắt tôi?”

Tiểu Chu khẽ cắn môi, ra hiệu hướng về người bên cạnh, đám người lập tức đề phòng chuẩn bị tư thế nhìn chằm chằm vào Mạc Lẫm, thân thủ của người này là đỉnh nhất trong số bọn họ, hắn từng là đội trưởng của bọn họ, là người mà bọn họ vẫn luôn khâm phục trong lòng. Nhưng Mạc Lẫm chỉ bình thản đứng đấy, toàn thân đều sơ hở, không chút phòng bị nào, chỉ yên lặng nhìn bọn họ, bỗng nhiên hơi cong khóe miệng lên.

“Không cần đánh, tôi về cùng các người.” Mạc Lẫm nói xong, nghiêng đầu nhìn Tiểu Chu, đi về hướng cậu, “Nếu như tôi nói tôi bị vu oan, các người tin không?”

Tiểu Cu cảm thấy buồn cười, “Mày nguyên vẹn không thương tích nghênh ngang bước ra từ trong Đằng Lăng, cái này gọi là bị vu oan?”

Mạc Lẫm không nói gì nữa, im lặng một lúc lâu, khẽ rũ mắt xuống, “Được rồi.” Thò tay vào trong ngực móc ra một khẩu súng, Tiểu Chu kinh hãi, đám người xung quanh gần như không do dự mà giơ súng lên chĩa vào hắn, nhưng người kia chỉ lấy súng ra tùy tay ném xuống đất, sau đó ngẩng đầu nhìn bọn ho, “Đi thôi, tôi về cùng các người.”

***

Trên đường trở về một đoàn người yên lặng nặng nề, vì bắt một mình hắn bọn họ đã phải chuẩn bị chắc chắn gần chết, lại không ngờ người này tự động chui đầu vào lưới, không phản kháng một chút nào. Có điều phòng ngừa là trên hết, Mạc Lẫm bị trói lại nhốt sau xe, đường đi rất dài, mọi người rung lắc một đường, đợi khi về đến Tam Giác Vàng cổ tay bị xoay của Mạc Lẫm đã bầm tím một mảng, cánh tay đau đến chết lặng, hai tay như bị vặn ngược lại, cứng ngắc không thể động đậy.

Nhưng dọc đường đi hắn không hề nói câu nào, chỉ nhắm mắt chịu đựng đau đớn, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhìn từ đằng xa đã thấy trước cổng Hạng gia có không ít người tụ tập, vẻ mặt vốn đang bình tĩnh của Mạc Lẫm nhìn thấy người đàn ông đứng đầu chợt có chút biến động, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, từ từ khôi phục dáng vẻ trầm lặng ngày thường.

Xuống xe, giống như phạm nhân bị áp giải đến trước mặt người nọ, hắn loạng choạng vài bước, đau đến bất ổn, nhưng luôn cố gắng đứng thẳng lưng như trước. Đôi mắt nhìn thấy hai chân của Hạng Khôn, hắn im lặng, giương mắt lên một chút, cuối cùng thấy được gương mặt mà hắn quen thuộc và quyến luyến nhất đời này. Nhưng trên khuôn mặt đó, đã không còn dáng cười.

Hạng Khôn không nói gì, chỉ nhìn hắn, cho đến bây giờ Mạc Lẫm đều không nhìn thấu gã, bộ dáng lúc này lại càng không rõ, hắn mặc gã quan sát một lúc lâu, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn rất khó chịu, hắn chịu không được di chuyển ánh mắt, gục đầu xuống.

Bên tai bất chợt vang tiếng bước chân, Hạng Khôn đi ra sau lưng hắn, đưa tay cởi dây trói, làm rất nhẹ, giống như sợ làm hắn đau.

Mạc Lẫm cảm thấy trong tim đau đớn, ngay lúc cổ tay cuối cùng cũng được tự do, theo bản năng hắn quay người nhìn Hạng Khôn, vô thức nhỏ giọng gọi gã, “Hạng đại ca…”

Hạng Khôn ném sợi dây thừng trong tay đi, nghe tiếng hắn gọi thì ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng, rồi lập tức xoay người đưa lưng về hắn, nhìn Tiểu Chu ở bên cạnh, “Từ hôm nay trở đi, cậu thay thế vị trí Mạc Lẫm, mọi việc y phụ trách đều giao lại cho cậu.” Mạc Lẫm run lên bần bật, còn chưa kịp rõ Hạng Khôn có ý gì, đã thấy người kia chậm rãi xoay người nhìn vào hắn, giọng nói như kèm theo cười, nghe vào trong tai lại chợt trở nên đinh điếc, “Còn em, sau này ở bên cạnh anh, không cần đi đâu nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.