“Sao thế?” Sau lưng có một người đi đến, âm giọng có chút lo lắng.
Hạng Khôn xoay người nhìn Mạc Lẫm, sau một lúc thì cười như tự giễu, “Anh thật sự già rồi.”
Người này ở bên ngoài luôn luôn lạnh lùng, cũng chỉ có ở trước mặt hắn mới lộ ra biểu lộ này, A Lẫm mím môi, đến gần hai bước nắm chặt bàn tay của đối phương, “Làm sao vậy? Tiểu Bắc nói gì rồi?”
Hạng Khôn vô thức nắm chặt bàn tay Mạc Lẫm, vuốt ve, mê man một lát, lại giật nhẹ khóe miệng, “Hạng Ý ở chỗ Tiểu Bắc, xem ra không có ý định về.”
Mạc Lẫm nhíu mày, trong lòng hoảng hốt, “Tiểu Bắc đồng ý?”
“Chính em ấy bao che, còn gạt anh nói thằng kia ngủ rồi.” Hạng Khôn đưa tay ôm lấy người đối diện, gục đầu dựa lên bả vai của hắn, “Nếu là trước đây, việc này không cần bàn bạc, nhưng bây giờ lại không biết làm sao, đột nhiên cảm giác không sao cả, cũng được.”
Người này hiếm khi lộ bộ dáng yếu ớt làm cho hắn đau lòng, hắn đưa tay sờ tóc Hạng Khôn, “Đã qua lâu như vậy, cũng là con của anh, buông tha cũng là chuyện bình thường.” Dỗ dành người trong ngực, Mạc Lẫm cười, “Không phải do anh già.”
Hạng Khôn ở trong lòng hắn ngây người một lúc, qua một lúc lâu thì ôm Mạc Lẫm thật chặt, sau đó mới buông tay ra, “Hạng Ý ở Tam Giác Bạc cũng tốt, cách xa nơi này, không có người quen, hẳn có thể yên phận.”
Mạc Lẫm nhíu mày, không kiềm được siết chặt bàn tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dao-nhi-tri/2735093/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.