“Ai Tiểu Khả, em đi chậm thôi, coi chừng cái chân cái chân!”
Hạng Ý vừa bước ra cửa, đại sảnh dưới lầu bỗng truyền lên giọng nói của Hạng Lê, giây tiếp theo liền vang lên tiếng bước chân khác, Hạng Ý ngừng lại, âm thầm đưa tay lên, cất mặt dây chuyền xuống dưới lớp cổ áo.
“Không sao không sao! Anh còn muốn tui nói bao nhiêu lần nữa, đừng bám theo tui, phiền phức!” Âm giọng của Nhan Lập Khả mang theo tiếng khóc nức nở, bước chân khập khiễng.
Hạng Ý lùi về sau mấy bước, ẩn mình trong chỗ tối.
Hạng Lê theo sát Nhan Lập Khả, muốn dìu cũng không dám dìu, bối rối cúi đầu, không biết nên nói làm sao, “Tiểu Khả, anh biết Mạc Bắc ca đi em rất khó chịu, nhưng em cũng đừng hành hạ bản thân chứ…”
Hạng Ý nghe vậy thì cứng người, bàn tay rũ bên cạnh lẳng lặng siết chặt.
“…” Nhan Lập Khả không nói gì mà đột ngột dừng bước, đứng ở đầu bậc thang không nhúc nhích. Hạng Lê thấy vậy lại khó chiu, đi lên phía trước nhưng lại không dám đứng gần quá. Đang lúc do dự, thiếu niên bên cạnh bỗng xoay người lại, ôm chặt lấy cậu mà khóc òa lên.
“Mẹ nó, bảy năm!” Nhan Lập Khả nước mắt nước mũi tèm lem cọ cọ trên người Hạng Lê, “Tiểu sư phụ nói dối, hôm qua rõ ràng nói với tui đi bốn năm năm, vì sao bây giờ lại biến thành bảy năm! Bảy năm, mẹ nó tới bao lâu…”
Hạng Ý run lên dữ dội, đồng tử co rụt, bàn tay siết thật chặt.
“Bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dao-nhi-tri/2735084/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.