Đêm khuya, đường phố vắng người, trăng sáng treo trên cao, lẳng lặng soi chiếu góc khuất của căn cứ Đằng Lăng.
Nhà kho thứ 5 vẫn như thế, hoang vắng, có điều đêm nay có thêm vài người.
“Đại thiếu gia, đã trễ như vậy, hay hôm nay không tới?” Một tên áo đen gãi đầu, thật sự rất lạnh.
Người được gọi là Đại thiếu gia là một thanh niên có dáng vóc cao lớn, dường như cầm đầu đám người này, nhìn qua đã thấy nổi lên khí chất kiêu căng, nhưng hình như bàn tay rất nóng nảy, mạnh bạo cốc tên kia một phát, “Hỏi hỏi hỏi, mẹ nó nãy giờ hỏi ba lần!” Hắn hừ mạnh một tiếng, “Tiếp tục chờ, đợi đến bình minh, còn hỏi nữa coi chừng tôi xử cậu.”
Người kia ủy khuất xoa trán, chép miệng, không dám nhiều lời. Đúng thật có hơi lạnh, quanh nhà kho có vài người đi vòng vòng, không kiên nhẫn lại giậm chân một cái, chỉ có người được gọi là “Đại thiếu gia” là khoanh tay đứng nhìn về trước, không hề bị ảnh hưởng bởi khí lạnh.
Ánh trăng dần mờ đi, sắc trời dần u ám, thanh niên nhíu mày, đưa tay nhìn đồng hồ.
Ba rưỡi rồi, chẳng lẽ hôm nay không tới thật?
Đang hơi thất vọng, bỗng nhiên tên thuộc hạ bên cạnh a một tiếng, kêu lên rất khó nghe, thiếu chút nữa hắn đã đưa tay đánh một phát.
“Đại thiếu gia, đến đến rồi, ngài Lâm Mạch đến rồi!”
Hắn mừng rỡ trong lòng, ngẩng đầu nhìn cổng của căn cứ, quả nhiên trông thấy một bóng hình gầy gò cứng rắn dần đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dao-nhi-tri/2735074/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.