Hạng Khôn im lặng đứng trước mộ, dừng ở nụ cười của người trên tấm bia. Hắn đờ đẫn nhìn thật lâu, cuối cùng quỳ xuống, yên lặng vuốt ve gương mặt của người đã mất.
Trên ảnh là một người phụ nữ tóc dài, đôi mắt đen óng lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, như ngày thường làm bạn cùng hắn, dáng cười xinh đẹp. Hạng Khôn ngơ ngác, vuốt ve từng tấc trên gương mặt tuyệt đẹp đó.
“Lê Lê…” Giọng nói của hắn mang theo âm thở dài, “Lâu rồi không đến thăm em, có nhớ anh không?”
Màn đêm yên tĩnh, ánh trăng lành lạnh, bao phủ trên ngôi mộ bằng đá lạnh ngắc.
“Haha, Tiểu Lê của chúng ta đã lên trung học, không nghĩ tới, thời gian trôi thật nhanh, a, anh cũng già rồi…” Hắn khẽ mỉm cười, sâu sắc nhìn tấm ảnh trước mặt, “Em ở đó thế nào? Nếu như rảnh, sang đây thăm anh đi, đã lâu rồi anh không có mơ thấy em, em bận rộn gì sao?”
“Những người hại chết em, đều bị anh đưa xuống địa ngục hết, nơi này chỉ có anh và em, em có vui không?” Hắn rút tay về, nhìn thẳng vào người trước mặt cười nói, “Còn có Tiểu Lê, nó cũng rất tốt, em không cần lo lắng… A đúng rồi, còn nhớ anh đã nói với em về đứa con nuôi không? Không phải là Tiểu Bắc và A Lẫm, là đứa khác, tên là Nhan Lập Khả, nhớ không? Haha, thằng bé rất đáng yêu, rất giống với em đấy…”
“Nó rất bảo vệ cho Tiểu Lê, tính tình của Tiểu Lê, cái gì cũng không hiểu, thật sự giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dao-nhi-tri/2735047/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.