Mọi người đi vào trong đại sảnh, Hoắc Kiêu ngồi trên ghế chính giữa sảnh, hướng Hạng Ý vẫy tay, Hạng Ý ở trong vòng tay ba nó mím môi, lưỡng lự ngước mặt nhìn Hạng Khôn, Hạng Khôn xoa đầu nó, hôn lên trán nó một cái, khẽ cười nói, “Đi đi.”
Thật ra từ khi còn nhỏ Hạng Ý đã cảm thấy hơi sợ người ông ngoại này. Hoắc Kiêu rất lạnh lùng, từ trước đến nay làm việc luôn quyết đoán, nhìn vào sẽ thấy là một người không có nhân tính, mặc dù Hoắc Kiêu rất cưng chiều con gái và cháu trai của mình, nhưng đối với người con rể này, Hoắc Kiêu chưa bao giờ hòa nhã. Hắn cảm thấy con gái của mình vô cùng xinh đẹp lại tài giỏi, nhiều người theo đuổi đến vậy, vậy mà cuối cùng lại dính phải cái thằng nghèo rách không một xu dính túi này, Hoắc Lam không hề biết phân biệt phải trái, nếu không phải là gã này thì nhất quyết không chịu cưới chồng, khi đó hai cha con họ chiến tranh lạnh mỗi ngày, đến nỗi suýt nữa thì đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Hoắc Lam mất mẹ ngay từ khi còn nhỏ, lớn lên trong sự yêu thương nuông chiều của cha và các chú, lại sống trong môi trường xã hội đen, nên mặc dù là phận đàn bà nhưng so với đa số đàn ông thì lanh lẹ hơn rất nhiều, mạnh mẽ đến nổi đến ngay cả Hoắc Kiêu cũng cảm thấy kinh ngạc, vì vậy khi con hắn quay lưng với hắn bỏ trốn cùng với cái thằng nghèo rách kia, hắn chỉ cảm thấy tức giận chứ không bất ngờ. Hoắc Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dao-nhi-tri/2735017/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.