“A Lẫm… ” Hắn tiến lên phía trước một bước, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của thiếu niên thì nghẹn lời, một lúc sau mới khẽ cười khổ nói, “Tôi sao có thể bắt em.”
Thiến niên vẫn đứng im không quay người lại, tấm lưng thon gầy của cậu khiến cho hắn cảm thấy đau lòng, “Vết thương của em, nặng lắm sao?”
“…”
Hắn ngẩn ngơ trong chốc lát, do dự tiến thêm một bước nữa, “Tôi…”
Lời còn chưa dứt, A Lẫm đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu mỉa mai, “Thật sự không bắt tôi?”
Hắn bất ngờ, sau khi kịp phản ứng thì gật đầu, “Biết được em là kẻ phản bội, ngoại trừ tôi… Tất cả đều đã chết hết.”
“Vì vậy anh định cùng làm đồng phạm?” A Lẫm đột nhiên cười khẩy nói, “Lăng Diệc Phong, anh cho rằng tôi sẽ biết ơn anh?”
Lăng Diệc Phong nhìn cậu một lúc, bỗng nhiên khẽ cười, tự giễu nói,”Biết ơn sao? Ha ha… Quả nhiên, giống như tôi từng nói trước đây, em vốn không cần thứ đó.” Người đàn ông lại lắc đầu cười khổ, sau đó chậm rãi xoay người, khàn giọng nói lên,” Em đi đi, tôi không cần em biết ơn, sau này chỉ còn một mình… nhớ cẩn thận một chút.” Nói xong, hắn im lặng trong giây lát, cuối cùng vẫn phải thở dài, nhấc bước đi ra xa.
A Lẫm đứng đấy trong gió lạnh, vẫn đứng yên không nhúc nhích, mãi đến khi hình bóng của người nọ rốt cuộc cũng khuất mất, mới chuyển tầm mắt, đi về phía ngược lại.
***
Mạc Bắc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dao-nhi-tri/2735003/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.