Cậu ấy không ngờ tôi lại nói thẳng đến thế, đứng đơ ra tại chỗ.
Thật lòng mà nói, cái móc khóa đó đúng là xấu thật.
Xấu đến mức không muốn nhìn lần thứ hai.
Lâm Nhất Đường phản ứng lại, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Kỷ Tống tuy vẫn cúi người dỗ dành, nhưng vẻ mặt đã hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Tôi định xoay người rời đi cùng Giang Khoáng, thì Kỷ Tống bất ngờ kéo tay tôi lại.
Lực kéo mạnh đến mức khiến tôi nhăn mặt vì đau.
Biến cố xảy ra trong tích tắc.
Giang Khoáng tung một cú đấm thẳng vào mặt Kỷ Tống.
Kỷ Tống không ngờ cậu ấy dám ra tay ngay giữa chốn đông người, bị ăn trọn cú đấm.
Nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, đấm trả.
Hai người đ.á.n.h nhau không lâu, nhưng trên người đều dính vài vết thương.
Tôi vội chắn trước mặt Giang Khoáng, dùng sức đẩy Kỷ Tống ra.
Anh ta có vẻ không ngờ tôi lại đẩy mình, bước chân loạng choạng, vẻ mặt tràn đầy không thể tin và giận dữ.
“Em vì nó mà đẩy anh?”
Tôi dang hai tay, che chắn Giang Khoáng phía sau.
Cảm giác y như một con gà mẹ bảo vệ chú gà con bé nhỏ của mình.
“Tại sao em không thể vì Giang Khoáng mà đẩy anh?”
“Anh có thể bảo vệ Lâm Nhất Đường, thì tại sao em không thể bảo vệ Giang Khoáng?”
“Kỷ Tống, em biết anh thích Lâm Nhất Đường, nên em đã buông tay, nhường lại cho hai người.”
“Nhưng tại sao anh lại không thể buông tha cho em?”
“Em không phải không biết xấu hổ, không thể cả đời theo đuôi anh làm con chó trung thành được.”
Kỷ Tống lảo đảo một bước, ánh mắt phức tạp.
Anh ta lại giơ tay định kéo tôi lần nữa.
Tôi né đi, kéo tay Giang Khoáng rời khỏi.
Chúng tôi cứ thế đi dọc theo con đường, ánh đèn đường vàng nhạt kéo bóng hai đứa thật dài, thật dài.
Giang Khoáng hỏi tôi rất nhiều chuyện — về những uất ức tôi từng chịu đựng khi ở bên Kỷ Tống.
Tôi kể thật.
Nhưng trong lòng đã chẳng còn để tâm nữa.
Những ấm ức đã qua, giờ nghĩ lại cũng chỉ như gió thoảng.
Cảm nhận được tâm trạng bên cạnh không ổn, tôi định quay lại hỏi cậu ấy thì —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Giang Khoáng bất ngờ ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
Tôi hơi bất ngờ, nhưng không vùng vẫy.
Vì Giang Khoáng đang vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Một lúc sau, cảm thấy có gì đó ươn ướt — Giang Khoáng đang khóc.
Cậu ấy ôm chặt tôi, đầu vùi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boc-tom-cho-bach-nguyet-quang/5035846/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.