Chương trước
Chương sau
Chương 4: Quần chữ T
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Băng gạc nhẹ nhàng dán ở miệng vết thương, xem chừng tình huống không quá tệ.
"Eo và tay em thế nào?” Anh hỏi.
Khương Đường xoa xoa eo, cảm thấy cơn đau đã qua đi, lúc này đã khôi phục lại bình thường, cô liền lắc đầu một cái.
Lâm Uyên: "Những chỗ khác thì sao?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ quan tâm hơi cúi đầu của anh, đôi con ngươi đen nhánh như thể bên dưới có cả một dòng sông nham thạch màu đen, bên trong không chút gợn sóng, nhưng vẫn như cũ có thể chọc được một hố sâu trong lòng cô.
Cô không tự chủ liên tưởng tới… Những nơi khác.
Vốn hai chân đang gập, Khương Đường chỉ hơi tách ra liền lộ ra hoa viên bí mật dưới váy dài, chân của cô chống ở trên drap giường, dần dần lộ ra trong không khí.
Cô nhẹ giọng nói: “Chỗ này."
Hai mắt Lâm Uyên sáng quắc, dù là ai cũng không nghĩ đến dưới lớp váy đồng phục thuần khiết kia, bé ngoan này lại mặc một chiếc quần chữ T ở bên trong, vừa thanh thuần như một thiếu nữ lại có phần yêu mị quyến rũ như một người phụ nữ trưởng thành.
—— Nhưng anh lại biết
Cảnh tượng mê người này đều do anh một tay thúc đẩy, chiếc quần chữ T này là lúc cô đi dạo với Trần Duẫn nhìn thấy, khi đó cô mang theo một chút tâm lý tò mò nên mới lén lút mua về, trước đó cô chưa mặc bao giờ.
Là anh tay cầm tay, dụ dỗ cô mặc vào.
Chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh, nói là vải chi bằng nói là một cái dây thừng nhỏ, chiếc dây ấy kẹt ở huyệt nhỏ và khe mông của cô, không che đậy cô bé của cô chút nào. Lâm Uyên mở hai chân của cô ra rộng hơn, cô bé nhỏ bên dưới bị sợi dây kia cọ xát, miệng huyệt mơ hồ mở ra he hé.
Anh nhẹ nhàng nhấc sợi dây lên rồi lại thả ra, quần chữ T cọ sát âm hạch khiến Khương Đường hơi ngứa ngáy, viên đậu con con trong nháy mắt sưng to lên, cô cắn chặt răng, không nhịn được phát ra một chút hừ nhẹ như mèo kêu.
Anh chẳng qua chỉ ngón tay tùy ý bóp nhẹ một cái cô đã chảy nước, trên chiếc quần chữ T có dâʍ ŧɦủy̠ tràn lan, cô bé phấn hồng vương đầy chất lỏng cứ như thế bị anh dùng ngón tay cắm vào.
Cô phát ra một tiếng than thở thoải mái.
Ngón chân không nhịn được hơi cuộn tròn lại.
Hầu kết Lâm Uyên khẽ chuyển động, bên trong huyệt nhỏ co chặt đến độ anh không khỏi nghi hoặc. Vì sao cô lại có thể chặt tới mức đó, cơ thể còn nhiều nước, dường như lúc nào cũng thèm khát, hơn nữa mỗi khi anh nảy sinh du͙ƈ vọиɠ cơ thể này đều vô cùng phối hợp, nói ướt liền ướt.
Ánh mắt Khương Đường đảo qua tấm rèm che, chỉ cần có người hơi vén lên sẽ nhìn thấy được cảnh "xuân” đang không thể ngăn được ở trong này.
Thậm chí... Còn có thể nhìn thấy bọn họ làʍ ŧìиɦ.
"Ưʍ... Nữa đi.” Cô cầu khẩn anh, cô không vừa lòng với ngón tay của anh, so với ƈôи ŧɦịŧ to lớn bên dưới kia, thứ này quá nhỏ, lại không đủ thô to.
“Em đừng nhúc nhích."
Anh nói, sợ cô thèm khát đến độ động tới vết thương, Lâm Uyên chủ động ôm lấy cô, nhẹ nhàng đè ép trên người cô, tiếp sau lại thả du͙ƈ vọиɠ của mình ra, qυყ đầυ dọc theo miệng huyệt óng ánh vẽ ra một đường, thừa cơ cô còn mê muội trong sự khiêu khích lơ đãng của anh, đẩy vào cả cây, côn ŧɦịŧ khuấy đảo vách tường ấm áp bên trong cô bé của cô.
“A… Lớn quá, em rất thích học trưởng..."
"Thích anh, hay là thích cái khác?”
Khương Đường dục cầu bất mãn thở dốc, trên mặt rất nhanh đỏ bừng lên, miệng cô hơi há ra, như thể bị hạ thuốc, chỉ muốn được anh làm tới đánh mất lý trí.
"Nói đi!” Anh đẩy hông một cái, đụng vào nơi sâu xa nhất của cô.
Giọng nói của cô tràn đầy dâʍ ɭσạи, y như cô bé đang không ngừng tiết ra dâʍ ŧɦủy̠ bên dưới, cô quyến rũ kêu lên: "Thích! Thích... Côn ŧɦịŧ của học trưởng… Côи ŧɦịŧ lớn!"
"Dùng ƈôи ŧɦịŧ lớn làm chết em có được không anh?"
“A, cho em hết đi, em muốn hết! Em muốn!”
Kể cả lúc say sưa trong cơn tình ái, cô gái nhỏ vẫn vững vàng phát huy bản tính của một học sinh ngoan, cơ thể ham học hỏi tự mình lắc lư, eo nhỏ di động: “Em còn chưa được làm cùng anh ở đây bao giờ đâu …”
Ánh mắt cô phát ra ánh sáng, trong mắt chứa đựng từng đốm lửa nhỏ do bị tìиɦ ɖu͙ƈ điều khiển, dư quang rơi xuống dưới tấm rèm, nhìn thấy một đôi chân ở bên ngoài rèm che.
Cỏ bốn lá màu trắng.
Phạm Vi gần như tan vỡ, cô ta vào đây là vì muốn nói cho Lâm Uyên biết con nhỏ kia không đơn giản một chút nào! Đó là một con nhỏ có tâm cơ rất nặng, anh nhất định không thể bị cô ta lừa, bề ngoài cô ta đơn giản nhưng bụng dạ lại cực sâu.
Cô ta không nghĩ rằng mình sẽ đụng phải một màn này.
Con nhỏ hồ ly tinh không có liêm sỉ kia lại dám quyến rũ Lâm Uyên ở ngay đây!
Khương Đường cũng không định cứ như vậy dừng lại, cô tiếp tục nói vào bên tai Lâm Uyên: “Học trưởng, bắn vào trong em đi.”
Hai chân cô mở lớn, nhìn vào nơi ƈôи ŧɦịŧ thô đen kia không ngừng ra vào, gân xanh gần như muốn nổ tung, cô giơ tay xuống, sờ sờ, điềm nhiên hỏi: "Không cho bắn ra ngoài một giọt.”
Giống y như lần cô ở trong suối nước nóng đó.
Cô lại một lần nữa khiêu khích tình địch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.