Chương trước
Chương sau
Chương 9: Khăn quàng
Nhóm dịch: Chiêu Anh các
Bên ngoài phạm vi cơn bão trong toilet kia, Khương Đường đang bị Trần Duẫn kéo đi vào siêu thị nhỏ mua kem.
Trần Duẫn mở tủ lạnh ra lật xem từng cái một mới tìm được vị sữa chua xoài mà hai người thích nhất: “Mỗi đứa một cái.”
“Lạnh lắm, tớ không ăn đâu.” Khương Đường ở phía sau nói: "Cậu cũng ăn ít thôi.”
"Mùa đông là phải ăn kem mới ngon!” Trần Duẫn nói năng hùng hồn, thấy cô quả thực không muốn ăn thì chỉ đành bỏ một cây kem lại, Khương Đường đi qua tủ đồ uống nóng lấy sữa đậu nành.
Lúc hai người đi về ngang qua sân thể dục, ánh mắt Trần Duẫn bị Lục Thận mê hoặc, bây giờ đang là mùa đông, rất lạnh, Khương Đường chỉ muốn mau mau đi vào trong phòng học ấm áp sưởi ấm, cô vỗ vỗ bả vai Trần Duẫn, một mình về trước.
Phòng học của cô ở trên tầng năm.
Khương Đường vừa uống sữa vừa chậm rì rì bò lên tầng ba.
Từ trên cầu thang đi xuống một người, bóng tối úp xuống bao trùm lấy cô, cô đang cúi đầu, theo bản năng nhích về bên cạnh nhường đường.
Bóng dáng kia cũng theo sau hơi di chuyển.
Không chỉ có như vậy, người kia còn vươn tay ra dùng sức bóp hộp sữa trong tay cô.
Khương Đường bận rộn cắn ống hút, nín giận không cho sữa phun ra ngoài, cô ngẩng đầu lên không hiểu ra sao nhìn về người mới tới, mắt nai nhỏ quá đỗi dịu dàng, đến cả một chút tức giận đều không thể hiện được.
Lâm Uyên nhướng mày âm hiểm nhìn cô.
Khương Đường sững người, trong đầu còn đang suy nghĩ, ồ, không phải anh đã hẹn cùng
Tạ Toa trốn học sao? Tạ Toa đi tới giữa trưa cũng không quay lại lớp, cả lớp đều đoán cô ta đã thành công, chuyện này khiến cô vẫn luôn buồn bực nãy giờ.
Sữa trắng rốt cuộc hơi trào ra ngoài, Lâm Uyên kịp thời thu tay lại cũng không ngăn được sữa dính lên đầy miệng Khương Đường, còn có mấy giọt giữa trắng dính lên khăn quàng cổ bên dưới.
Khương Đường luống cuống tay chân mở túi áo ra tìm khăn tay.
Lâm Uyên cúi người xuống, trực tiếp lè lưỡi ra liếm miệng của cô, một tay nắm cằm cô, luồn vào trong vòng quanh đầu lưỡi non mềm, ấn sâu vào tận gốc, mạnh mẽ nghiền ép vài vòng.
Khương Đường bình thường đến cả hôn môi cũng chưa bao giờ được thể nghiệm qua: "..."
Cô theo bản năng muốn tránh đi, lại bị một cái tay khác của anh nắm lấy tay, kéo tới sờ vào vật ở giữa hai chân.
Nóng bỏng đến độ khiến hai hàng lông mày của cô nhảy một cái.
“Tôi cứng rồi.” Sắc mặt của anh không thay đổi nói: “Giúp tôi ra."
“… Chỗ này không được.” Khương Đường bị anh hù dọa, trong hành lang còn có tiếng nói chuyện của các bạn học khác, bất cứ lúc nào cũng có thể có người xuất hiện ở trên cầu thang, nơi đây vô cùng nguy hiểm.
Lâm Uyên không lên tiếng, tóm lấy cổ tay cô nhanh chân đi lên trên tầng, hộp sữa rơi xuống cầu thang cũng chẳng ai ngó ngàng, Khương Đường bị ép phải theo sát bước chân của anh.
Trong tầng bốn một một phòng học không ai dùng, cô bị anh đẩy mạnh vào bên trong, cửa bị khóa lại, tay Lâm Uyên từ phía sau lưng luồn vào dưới váy cô, xoa nắn bờ mông căng tròn mềm mại của thiếu nữ.
Côи ŧɦịŧ thô to cách một lớp vải sấn tới.
Khương Đường bị bàn tay anh khô ráo lạnh lẽo của anh sờ vào khiến toàn thân run rẩy, tay của anh mạnh mẽ lại to lớn, không cho phép cô chống cự, hầu như cả nửa người trên đều nhoài lên chiếc bàn học phía trước, váy bị kéo cao đến tận eo, qυầи ɭóŧ bị người cởi ra, đôi chân thon dài tinh tế trực tiếp bị ép buộc tách ra.
Hoa huyệt phơi bày ở trong không khí, rất nhanh bị một ngón tay cắm vào.
"Lâm Uyên!" Cô cau mày thật chặt, không có bất kỳ sự trêu chọc khởi động nào, nơi đó của cô vừa khô khốc lại thắt chặt, đột nhiên bị vật lạ tiến vào khiến cô đau đến co rúm người lại.
"Không kêu là học trưởng nữa sao?” Tay Lâm Uyên vẫn không ngừng ma sát cọ vào vách động, nội tâm đã bị ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ do cô khơi lên thiêu đốt cháy xém.
Giọng nói của cô yêu kiều, cho dù có lớn tiếng đến đâu, có kêu to tới đâu cũng chẳng biểu hiện được chút tức giận nào.
Trái lại còn tạo ra loại cảm giác đã thích mà còn tỏ vẻ không muốn, vô cùng quyến rũ, cứ như đang mời gọi anh tiến vào. Đôi con ngươi của anh càng sâu thêm mấy phần, rút ngón tay ra, vô cùng thành thạo lướt qua âm hạch, nơi mềm mại này rất nhanh sưng lên, hạt đậu đỏ dựng đứng mê người.
"Không được... Ưʍ... . . ."
Cứ như có một con kiến gặm cắn ở chỗ kia, cô cắn chặt môi, thân dưới rất nhanh trở nên dấp dính, lỗ nhỏ vốn dĩ khô khốc cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy râm ran khó nhịn. Khương Đường vô ý thức lắc mông, khuôn mặt đỏ rực.
Lâm Uyên lại vươn tay lên luồn vào trong áσ ɭóŧ của cô, trêu chọc hai viên đậu đỏ nho nhỏ hồng hào, lòng bàn tay dùng sức, bầu ngực như thể muốn tràn ra qua các kẽ ngón tay của anh, anh ác liệt nói: “Giả vờ cái gì, mới chỉ sờ mấy cái đã bắt đầu nước chảy rồi, cô nói cô có phải là cɦó ƈáϊ hay không?”
“Không, em không phải…
Không phải..."
Lý trí của Khương Đường dưới sự trêu chọc của anh gần như tan vỡ, cô không hiểu nổi vì sao hôm nay anh lại tức giận tới như vậy, so với ngày hôm qua thoạt nhìn càng nguy hiểm hơn mấy phần.
Anh còn dùng từ ngữ bẩn thỉu đó để gọi cô.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị ai nói nặng như vậy, Khương Đường rơi vào một dòng nước xoáy xấu hổ, cô muốn phản kháng lại bị anh ta bóp chặt cổ: “Kêu rên dâʍ đãиɠ như vậy làm gì? Muốn gọi đám người bên ngoài vào cưỡi cô à?”
Khương Đường chỉ có thể đè nén âm thanh đau đớn trong cổ họng, nức nở một tiếng nho nhỏ.
Rõ ràng cô đang bị làm nhục, cơ thể lại ẩm ướt càng thêm lợi hại, dâʍ ŧɦủy̠ không ngừng chảy ra bên ngoài.
Lâm Uyên cảm thấy có chút hài lòng, tay mạnh mẽ ấn vào nụ hoa bên dưới, mặc dù không đâm hẳn vào nhưng cũng khiến cô ăn được chút mùi vị, eo nhỏ theo bản năng vặn vẹo như rắn.
Anh lật người cô lại, để cô nằm ngửa trên bàn, Khương Đường vẫn còn đang chập trùng trong cơn sóng tìиɦ ɖu͙ƈ, chợt nghe thấy âm thanh thắt lưng bị kéo mở, cô chậm rãi mở mắt, Lâm Uyên đã không thể chờ đợi được nữa kéo cao chân của cô lên đặt ở trên vai, tay xoa nắn bắp đùi trắng mịn, ánh mắt vừa u ám vừa nóng bỏng.
Khương Đường đột nhiên cả kinh, giãy giụa: "Lâm Uyên, em… Em giúp anh bằng cách khác, đừng..."
Giọng điệu của anh lạnh lẽo: "Cɦó ƈáϊ cứ ngoan ngoãn để bị đâm là được rồi.”
Anh thật sự muốn ở ngay chỗ này vứt hết lý trí, ở bên ngoài thỉnh thoảng còn có bóng người đi qua đi lại, anh thật sự muốn làm cô ở ngay chỗ này!
So với những gì cô từng tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Sao có thể làm thế ở nơi này được cơ chứ.
Đáy mắt càng lúc càng có nhiều nước mắt, cùng với sự xấu hổ và cơn đau không cách nào báo trước sắp tới, Khương Đường uất ức khóc lên, vì sao cô lại thích anh cơ chứ?
Lâm Uyên là thật sự muốn cưỡng bức cô ở chỗ này, lời Cố Phong nói cứ như một quả bom, mãi luôn nghẹn ở trong họng của anh.
Nếu như chiều hôm qua cô chậm một bước, không trốn vào trong phòng thay quần áo mà bị Cố Phong lôi vào trong phòng tập múa.
Nếu như người phát hiện cô ở trong phòng thay quần áo không phải là anh mà là một người nào đó khác.
Như vậy giờ phút này cô sẽ hầu hạ ở dưới thân ai?
Dù chỉ là tưởng tượng nhưng cảm giác chênh lệch mãnh liệt cũng đủ nuốt chửng tâm trí của anh. Anh sờ qua mọi nơi trên cơ thể cô, biết rõ bầu ngực của cô lớn bao nhiêu mềm thế nào, eo nhỏ không chịu nổi gập lại, huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ có bao nhiêu mê người.
Chỉ cần dạy dỗ khai phá sơ qua liền có thể trở thành vưu vật chuyên để đàn ông hưởng dụng.
Cho nên anh càng không thể nhẫn nhịn được.
Qυყ đầυ vừa mới chen vào một chút, Lâm Uyên đã cảm nhận được trong nhụy hoa có lực cản vọt tới từ bốn phương tám hướng, dâʍ ŧɦủy̠ trong vách động tưới lên trên thể hình trụ, bên trong rất căng cũng rất ấm.
Anh hơi mím môi, muốn bảo cô thả lỏng ra một chút, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy cô rơi nước mắt.
Khương Đường đang khóc, đến ngay cả rơi nước mắt cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh nhỏ vụn, cô không dám làm trái ý của anh, dáng vẻ tội nghiệp như một con mèo nhỏ.
Trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, anh vừa mới hơi tiến vào đã khiến cô vô cùng đau đớn, ngón tay Khương Đường co lại, liều mạng đè nén tiếng nức nở, nhẹ giọng cầu xin anh: “Đừng mà… Em xin anh.”
Lúc này Lâm Uyên mới phản ứng được anh đang làm ra chuyện vô liêm sỉ gì.
Thân thể cô yêu kiều như thế, nếu như anh thật sự phá vỡ bức tường kia nhất định sẽ khiến cô đau đến ngất đi. Anh cứ như thế bừa bãi không có gì đáng kể, nhưng cô lại thật sự là một cô bé ngoan, nếu cô như thế này đi ra ngoài nhất định sẽ phá huỷ cô.
"Không được khóc." Anh vẫn hung ác điên cuồng như cũ, nhưng cuối cùng cũng coi như đã buông lỏng chân của cô ra, vật cứng rắn kia không tiếp tục tiến vào, Khương Đường tựa như được giải cứu, bên hông mềm nhũn.
Lâm Uyên nhìn chằm chằm quần áo xốc xếch của cô, viền mắt đỏ au, dáng vẻ y như bị người đùa nghịch điên cuồng, anh cảm thấy hơi không thoải mái cho lắm, anh còn chưa làm gì, cô bày ra bộ dáng này là sao chứ?
Khương Đường vẫn chưa hồi hồn sau cơn hỗn loạn đã bị kéo tới quỳ trên mặt đất, gò má bị một vật cứng đâm vào, cằm của cô bị nâng lên, cô ầng ậng nước mắt nhìn lên ƈôи ŧɦịŧ trước mặt.
Thứ kia sưng to vô cùng, thân gậy thô đen hiện rõ từng đường gân xanh, qυყ đầυ vểnh cao tiết ra chất lỏng trắng đục, ƈôи ŧɦịŧhoàn toàn đã rơi vào trạng thái cương cứng, cho dù hôm qua vừa mới nhìn thấy nó Khương Đường vẫn theo bản năng muốn lui về phía sau.
Vì sao một người nhìn cực kỳ lạnh lùng như anh.
Cây côn ŧɦịŧ bên dưới lại có thể trở nên dữ tợn như vậy.
Lâm Uyên không có nhiều nhẫn nại cho lắm, anh nắm lấy phần gáy của cô, khiến cô không còn đường thối lui, côn ŧɦịŧ chặn ở trên môi cô: “Không muốn bị làm thì tự chủ động đi.”-
Khương Đường run rẩy há miệng ra, cúi đầu ngậm lấy thứ kia, nóng quá, nóng đến độ bên trong miệng của cô cũng nóng theo hầm hập, Cô cố gắng liếʍ ɭáρ, ƈôи ŧɦịŧ sớm đã bị chất lỏng giữa hai người vừa nãy làm ướt, có chút dinh dính, cô chỉ có thể nuốt vào từng ngụm từng ngụm.
Đầu lưỡi kề sát gân xanh trên thân côn ŧɦịŧ, trúc trắc trằn trọc liếʍ ɭáρ.
Nhưng thứ kia của anh vẫn không có xu thế muốn mềm xuống.
Cô lần thứ hai giúp anh bằng miệng, rốt cuộc vẫn quá mức trúc trắc. Không thành thạo nên rất nhiều lần còn suýt chút nữa đã cắn anh.
Lâm Uyên dứt khoát tự mình điều khiển tần suất, liều mạng di chuyển hông, rút ra ấn vào, nhiều lần đâm sâu vào trong cổ họng của cô, Khương Đường cố nén cơn buồn nôn, khuôn miệng vô lực lại mềm mại.
Khoang miệng ấm áp bao vây chặt chẽ ƈôи ŧɦịŧ thô to, cô vô ý thức mút một cái khiến cho chàng trai nhẫn nại đã lâu gần như không cầm giữ được nữa muốn bắn ra.
Anh ra sức va chạm thêm mấy lần, tay xoa nắn bầu ngực của cô, kêu rên một tiếng phun hết toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra ngoài.
Khương Đường nức nở lấy côn ŧɦịŧ từ trong miệng ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ tràn ngập miệng nhỏ, trong miệng đều là một mùi tanh lạ lẫm, nơi khóe miệng còn vương vấn một sợi chỉ bạc gợϊ ɖụƈ kéo dài tới trên ƈôи ŧɦịŧ.
Lâm Uyên ưỡn eo lên: "Thu dọn sạch sẽ."
Cô thở dốc mấy tiếng, sau khi nuốt hết đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ kia vào bụng mới chậm rãi liếm hết dâʍ ɖịƈɦ bên trên côn ŧɦịŧ.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt khắp nơi chứa ý xuân của cô
Cho dù đã làm ra loại chuyện sắc tình như thế này nhưng dáng vẻ của cô vẫn thanh thuần đáng yêu như cũ, a, chỗ khóe miệng có chút rách da, cô cũng không dám oán giận anh thô lỗ.
Anh thật nghi ngờ cô thật sự không biết nổi giận là gì.
Đứa nhóc ngoan như thế, hẳn là lúc ở trên giường sẽ càng nghe lời.
..
...
Cửa phòng học mở ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến lông mày Khương Đường hơi nhíu lại, cô muốn đeo lại khăn quàng cổ lên cho ấm, đáng tiếc trên khăn đã sớm dính đầy sữa bò và chất lỏng sau khi cuồng hoan vừa rồi của hai người.
Khương Đường xoa xoa tay, chóp mũi hồng hồng: “Em về trước."
Lâm Uyên ngồi trên ghế ở một góc, tóc trước trán hỗn độn rủ xuống, cả người còn đang ngâm mình trong cảm giác tê dại sau khi xuất tinh, hơi suy sụp lại trầm mặc.
Anh ừ một tiếng, lấy xuống khăn quàng cổ màu đen của mình, ném về phía cô: “Quàng lên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.