Nhóm dịch : Chiêu Anh Các Chương 2: Thưởng ngoạn Điên rồi, điên rồi. Khương Đường vuốt ve con rối màu hồng nhạt, ngồi ở trong phòng học, đầu óc vẫn mờ mịt như cũ. Chỉ bị đôi con ngươi đen như mực của Lâm Uyên nhìn chăm chú thôi mà cô đã không nhịn được run sợ. Chẳng có chút cảm xúc nào. Tựa như anh chỉ đang nhìn một cây bút máy, lá cây, hay chỉ là không khí... Đó là một cơ hội tốt khó gặp. Trong đời hiếm khi có thể khác người như thế một lần, quả nhiên, cô nhìn thấy trong đôi con ngươi của anh bắt đầu xuất hiện sóng cuộn chập trùng. Y như bọt sóng bập bùng trong biển cả. Hẳn là anh sẽ nhớ kỹ khuôn mặt của mình nhỉ? Khương Đường không nhịn được sờ sờ mặt, trên má xuất hiện hai rặng mây hồng khả nghi, còn có xu thế ngày càng nóng. "Đường Đường.” Trần Duẫn ngồi ở phía sau ghé tới gần, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đợi lát nữa tan học cùng đi ăn cơm không? Vừa tan học liền chạy ra luôn nhé, nhớ phải nhanh một chút đó.” "..." Khương Đường do dự một lát, cô cảm thấy bây giờ mình không có chút tâm trạng nào để có thể bình tĩnh ăn cơm trưa, thấp giọng đáp lại: “Không ăn, tớ muốn ở lại lớp nghỉ một lát.” Cô là một học sinh ngoại trú, mỗi lần nghỉ trưa đều ngồi lại ở trong phòng học. Trần Duẫn không nghĩ gì cả: “Ờ, thế lúc về tớ sẽ mang bánh mì cho cậu.” Cô gật đầu. Chuông tan học vang lên, chẳng cần ai tới thúc giục, chưa tới ba giây căn phòng đông đúc đã trống không chẳng còn người nào, mọi người đều nhanh chóng chen chúc đi tới căng tin muốn mua đồ ăn. Khương Đường đứng dậy, đi ngược lại dòng người lên trên sân thượng, cô muốn lên hóng gió một chút để cho sự nóng bỏng trên khuôn mặt mình tản bớt đi. . . Cửa sân thượng không khóa, từ trước đến giờ đều là mấy nhóm học sinh hư lên đây đùa nghịch chơi bời. Đây là lần đầu tiên Khương Đường lên đây, cô còn chưa kịp đẩy ra cánh cửa hơi nặng nề cũ đã bị mấy tiếng rêи ɾỉ hỗn loạn mà thần bí liên tục vang lên từ sau cánh cửa, khiến bước chân cô sửng lại. ". . . A. . ." Âm thanh triền miên như có như không lại vang lên. Còn có âm thanh sột soạt của quần áo ma sát. Trên sân thượng yên tĩnh, chỉ cần có chút âm thanh cũng sẽ bị phóng đại lên mấy lần, những âm thanh ám muội đan xen rơi vào trong tai của cô. Khương Đường bình tĩnh nhìn vào cánh cửa trước mặt, cắn chặt môi dưới, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy ra một chút. Đôi mắt đột nhiên trừng lớn. Chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh của nữ sinh đã bị cởi ra không còn, khuôn ngực vểnh cao ưỡn lên, có mấy ngón tay tinh tế đảo quanh đầṳ ѵú, khóe mắt cô gái ửng đỏ, không ngừng cọ quậy, ma sát dán lên người con trai ngồi ở trong góc. Những ngón tay dài chồng lên nhau, nhào nặn bầu ngực mềm mại thành các hình dạng tùy thích. ". . . Người ta muốn rồi~." Một lời tự thú đầy dâʍ ɭσạи, cũng vô cùng hấp dẫn. Chiếc áσ ɭóŧ màu tím nhạt bằng ren đã được cởi bỏ, bị ném xuống đất không thương tiếc cũng một chỗ với chiếc áo sơ mi đồng phục thuần trắng, nhìn vào vừa hỗn loạn lại ngây thơ. Nữ sinh miệng đắng lưỡi khô, giây lát sau, nam sinh rốt cục chậm rãi giơ tay trái vẫn luôn nhét ở trong túi lên, trong tầm mắt Khương Đường, cô có thể nhìn thấy năm ngón tay thon dài giơ lên, lướt qua sống mũi, chạm vào bờ môi, một đường đi xuống chạm vào đầṳ ѵú đã sớm bị ma sát đến độ đỏ bừng của nữ sinh mới miễn cưỡng dừng lại. Bàn tay này không hiểu sao lại vô cùng quen thuộc. Nó đã từng xuất hiện ở trong trí nhớ của cô rất nhiều lần, lần cuối cùng cô thấy nó, là hai giờ trước. Tiết thể dục, trong phòng học, Lâm Uyên hờ hững không chút để ý vuốt vuốt bút máy. Khương Đường hơi nghiêng đầu, trong tiếng thở dốc không ngừng tăng lớn của nữ sinh kia, cô nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Uyên, Thiếu niên trong trẻo ngước đầu lên, trên mặt mang theo một nụ cười nghịch ngợm, trong đôi mắt lại che giấu sự thờ ơ lạnh lùng quen thuộc. Ba nút áo đầu của áo sơ mi đã bị cởi ra, lộ ra bả vai thon gầy, xương quai xanh hơi nhô lên, tay của nữ sinh chẳng biết đã chui vào tự lúc nào, lần xuống thăm dò, anh cũng không ngăn cản, mặc cho cô nàng đó làm mọi cách lấy lòng. Mà tay của anh cũng không có bất kỳ động tác nào nữa. "Đừng ngừng. . . Bên dưới của em đều ướt hết rồi, nó ngứa quá.” Nữ sinh hơi nghiêng đầu, khẽ cắn vào hầu kết hơi nhô ra của thiếu niên. Móng tay Khương Đường gần như muốn ghim sâu vào trong lòng bàn tay, cô lại không hề cảm thấy đau một chút nào, từng chút từng chút cảm giác không cam lòng từ trong cốt tủy tràn đầy lấp kín trái tim. Có phải bọn họ sẽ làm thêm một bước nữa hay không. . . Không được, không thể. Khương Đường hung ác, không để tâm gì nữa, tay cô lưu loát đập vào cánh cửa rỉ sét loang lổ trước mặt, âm thanh nặng nề khiến cho một màn kiều diễm nóng bỏng trên sân thượng xuất hiện vết nứt. Nữ sinh bị kinh hãi, mắt to sợ hãi nhìn về phía cửa ra vào, lại không phát hiện có bóng người nào ở đó. Vào thời gian này thường chẳng có giáo viên nào lên đây cả. “Là đứa nào giở trò thế?!” Cô ta khôi phục lại sự kiêu ngạo trong ngày thường: “Đừng để tao biết là đứa nào, tao gϊếŧ mày đó.” "Được rồi." Lâm Uyên lạnh nhạt mở miệng, từ đầu đến cuối đều không thèm đếm xỉa đến màn biểu diễn của cô ả: “Cút đi.” Nữ sinh cắn chặt răng: “Có phải là em làm gì không vừa ý anh không…” “Bất kể là ai kêu cô qua đây.” Lâm Uyên đứng lên, ánh nắng xuyên qua các tán cây chiếu vào xương lông mày của anh, trên khuôn mặt không nhiễm chút ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ, tay anh lấy ra một chiếc khăn tay tiêu độc từ trong túi quần, lau chùi đi chỗ hầu kết bị cô ả hôn vào: “Nhưng tôi chẳng có suy nghĩ gì với cô cả.” Khăn tay theo sau bước chân nhấc lên của anh trơn trượt rơi xuống đất, không nhìn biểu tình của nữ sinh, anh đẩy cửa ra, nhìn vào nơi bóng tối sau cánh cửa, lúc anh đi tới, tầm mắt dừng lại trên bậc thang thứ ba. Ở nơi có một chiếc khuyên tai màu bạc lẳng lặng nằm đó, bên trên có hình nơ bướm, là kiểu mà các nữ sinh thích đeo. Anh không tiếng động giương lên khóe miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]