Đông Sinh biết là chính mình đã gặp phải vấn đề phiền toái.
Khi hắn mang Lão Hứa đến nhà để kiểm tra lại vết thương của vị cô nươngkia, xem xét một hồi liền kết luận cô nương ấy không có vấn đề gì, chỉlà bị mất trí nhớ mà thôi, hắn cùng vị cô nương mất trí nhớ này ngồi ởbàn mặt đối mặt, mắt to nhìn mắt nhỏ hai người không nói lời nào nhìnnhau thở dài hết nửa canh giờ.
Tất nhiên, trong thời điểm ấy, Lão Hứa đã mỉm cười vuốt râu, vui sướng rời đi khi nhìn người khác gặp họa.
Đông Sinh chưa hề tự nhận là người hiền đức, bậc thánh nhân, nhưngchung quy hắn vẫn là một người tốt, nên cũng không thể tự mình mở miệng đuổi vị cô nương bị mất trí nhớ kia ra khỏi nhà. Hơn nữa hiện tại, vịcô nương kia cũng chẳng hề có chút ý thức tự giác nào muốn rời đi. TuyĐông Sinh chỉ là một thầy dạy học nghèo nhưng cuộc sống của hắn rất đơn giản, muốn nuôi thêm một miệng ăn cũng không có vấn đề gì.
Chẳng qua, hắn dù sao cũng là một nam nhân chưa vợ nếu như cùng vị cônương chưa rõ gia cảnh như thế nào ở cùng một chổ thì thật không hợp lễ nghĩa. Người không biết sẽ tưởng rằng hắn là kẻ khốn kiếp lợi dụng cơ hội, nếu như thế thì hắn làm sao có thể trở thành thầy dạy học nữa đây.
Phiền toái nhất là khi người nhà cô nương ấy tìm đến, nếu cô ấy đã cógia đình, chắc chắn là tướng công của người ta sẽ cầm đao đến tính sổvới hắn.Còn nếu cô nương ây vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/90088/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.