“Này, thư sinh ngốc, ngươi làm sao mà biết ta ở bờ sông?” Tần Châu Ngọc ghé vào trên người hắn, sợ hãi cùng ủy khuất đã sớm trở thành hư không, ha ha cười hỏi hắn.
Đông Sinh trả lời chi tiết: “Ta gặp được Hứa lão đầu, hắn nói ngươi vaytiền hắn vay bất thành liền nhảy sông, cho nên ta tới đây tìm đến.”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng: “Hứa lão đầu cũng có thể tin? Ta làm sao cóthể nói nói như vậy? Ta vay tiền nhưng hắn không cho, nên muốn tìm vàingười thả xuống sông để trút giận.” Nàng bĩu môi, có điểm trêu cợt,“Không phải ngươi tin là ta muốn nhảy sông đấy chứ?”
”Không tin.”
”Không tin còn tới nơi này tìm ta?”
”Bởi vì ta tin ngươi sẽ đến bờ sông thả vài người cho hả giận.”
”Ngươi...” Tần Châu Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một ngụm cắn xuống tai Đông Sinh.
Đông Sinh trốn tả tránh hữu (trái trốn phải tránh) không được, bị nàngcắn vừa đau lại ngứa, hơi thở ấm áp ướt át thổi lên não.Kiểu thân mậtnày làm cho hắn có chút nhịn không được, nhất là có luồng nhiệt lưuthẳng từ não chạy tới hạ phúc.Hắn thầm nghĩ một tiếng không ổn, chạynhanh dùng sức ngăn chặn nữ ma đầu ở trên người hắn làm loạn.
Nào ngờ hắn càng trốn Tần Châu Ngọc càng gắt gao cuốn lấy tai của hắn.Cuối cùng, hai người cơ hồ người đuổi người tránh.Đông Sinh cũng khôngcố được nữa, không cố ý buông nàng ra.Không có chỗ dựa, Tần Châu Ngọcliền ngã xuống dưới. Nhưng Đông Sinh tránh néđã hoàn toàn kích phát ýchí chiến đấu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033849/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.