Dù sao cũng là vùng hoang vu dã ngoại, hai người ngủ thẳng đến khi trời lờ mờ sáng, liền từ từ tỉnh dậy. Nắng sớm rọi xuống,hình dáng hai người ôm nhau, làm cho Đông Sinh này không khỏi có chút ngượng ngùng, thật nhanh bỏ tay đang ôm Tần Châu Ngọc.
Tần Châu Ngọc tức giận nằm trên người hắn, mở mắt nhìn trừng trưng hắn,hừ một tiếng còn không quên trước ngực hắn đánh vài cái, mới tạm thờihết giận.Hai người thu thập một phen, lại bắt đầu ra đi. Đến lúc này,thực ra đường đi đến thôn KIM VIỆN không còn xa, đi một hồi đã thấy thôn hắn từng ở cách đó không xa như ẩn như hiện.Đi đến đầu thôn, Đông Sinhliền nói người phía sau xuống ngựa. Tần Châu Ngọc rầm rì nhảy xuống, xaxa liếc mắt phía trước, kỳ quái nói: “Đã tới nhà ngươi? Như thế nào ta nhìn không thấy một ngôi nhà nào hết, nhà của ngươi không phải là mộtcái sơn động đó chứ?”
Đông Sinh nhìn biểu tình ghét bỏ của nàng, trong lòng cảm thấy không vui, nói: “Nhà của ta chính là ở sơn động như vậy đó, như thế nào? Đổi ý, nếu hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, ra roi thúc ngựa đuổi theo quan khâmsai tuyển tú vẫn còn kịp”
Tần Châu Ngọc bĩu môi: “Ở sơn động thì ở sơn động, ngươi có thể ở được không lý do gì mà ta không ở được.”
Đông Sinh cười cười, gõ nhẹ trên đầu nàng một cái: “Đi thôi, nơi này mới là cửa thôn, đương nhiên không có ngôi nhà nào rồi.”
Tần Châu Ngọc xoa xoa trán kháng nghị: “Ta đã mất trí nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033821/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.