“Tiểu Ngọc, muội đang làm gì vậy?” Đông Sinh từ bên ngoài trở về, liềnbắt gặp Tần Châu Ngọc lén lút ở phòng của mình tìm kiế cái gì.
”Không... Không làm gì.” Đang lén lút Tần Châu Ngọc nghe giọng nói từsau lưng mình làm cho hoảng sợ, xoay người đem hai tay giấu ở sau lưng,bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi, “Huynh không phải đi đưa cơm cho mẹ huynh, như thế nào nhanh trở về như vậy?”
Đông Sinh lơ đễnh mở miệng: “Còn vài ngày nữ đã phải lên kinh ứng thí,tranh thủ thời gian ôn bài. Cho nên liền đi nhanh về nhanh.”
”Ah... Cái kia...” Tần Châu Ngọc ấp úng, chắp tay sau lưng, từng bước đi ngang qua mặt Đông Sinh, “Huynh tiếp tục ôn bài đi, ta sẽ không quấyrầy huynh nữa.”
”Uhm...” Đông Sinh quay đầu muốn nói chuyện với nàng, đã thấy cô chạy nhanh không còn thấy bóng dáng.
Đông Sinh nhìn đến tư quần áo của mình bị cô lục lọi còn chưa đóng tủlại, lầm bầm lầu bầu đi qua đóng: “Thần thần bí bí, không biết nàng muốn làm gì?.”
Hắn thuận tay đóng lại ngăn tủ, liếc mắt một cái liền phát hiện thiếumất mội bộ quần áo. Đông Sinh không nghĩ ra Tần Châu Ngọc lấy quần áocủa mình làm gì, nghĩ nàng luôn luôn làm những chuyện kỳ lạ tinh quái,cũng không muốn quản nàng làm gì.
Mọi người đoán Tần Châu Ngọc lấy trộm quần áo Đông Sinh để làm gì không? Đương nhiên dùng để đo số đo của Đông Sinh, lấy khúc vải trắng mìnhmới mua về, may thành quần áo.
Quần áo còn chưa làm, Tần Châu Ngọc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033807/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.