Tần Châu Ngọc vui vẻ cũng không được bao lâu.
Lúc mang kẹo đường về cho Đông Sinh, trên đường trở về, rất nhanh bị các món hàng phong cảnh hai bên thu hút.
Trấn nhỏ xa xôi không thể so với kinh thành, mười dặm phố dài, ban ngày tràn ngập châu ngọc lụa là, xe ngựa chất đầy đồ, người tới kẻ lui chen chúc đông vui.
Lúc Tần Châu Ngọc dừng xem trâm cài tóc, do dự hồi lâu chuẩn bị bỏ tiền ra mua, chợt phát hiện một việc khiến nàng kinh hoảng không thôi – không thấy túi tiền đâu rồi.
Kì thực Tần Châu Ngọc không hề có chút khái niệm nào với việc tiền bạc, nhưng nàng biết, tiền trong túi là toàn bộ số tiền Đông Sinh mang theo, chi phí ăn mặc trong thời gian này của hai người đều dựa vào nó đấy.
Mất túi tiền, thật đúng là chuyện lớn tày trời.
Đầu óc Tần Châu Ngọc ngơ một thoáng, rồi vội vàng cuống cuồng sờ soạng trên dưới nhiều lần, xác định không thấy, dậm chân một cái, vội vàng quay lại đường cũ, vừa chạy vừa va phải không ít người, bị mắng cũng cực nhiều.
Nàng lúc này bất chấp tất cả, chỉ cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất, sợ bỏ qua kể cả một chút cơ hội.
Đương nhiên, kẻ đần cũng biết làm thế là tốn công vô ích. Túi tiền của nàng không biết đã rơi vào tay tiểu tặc kinh thành từ lúc nào rồi đấy.
Đông Sinh ôn bài trong phòng, thấy mặt trời đã xuống núi mà vẫn chưa thấy Tần Châu Ngọc trở về, không khỏi có chút sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033792/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.