Mấy ngày nay, Trương công tử cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, như đang lọt vào sương mù, không hề chân thực. Còn chưa hồi phục tinh thần từ việc Tần Châu Ngọc là thiên kim của Hầu phủ, thì đã lại nghe được tin tiểu nữ nhi của Hoàng Thượng chính là công chúa đương triều đến tìm Đông Sinh.
Hắn chua xót mà nghĩ chắc phần mộ tổ tiên của Thư Sinh chết tiệt này hẳn là bốc lên khói xanh rồi. Bỗng nghe phanh một tiếng, quầy hàng bị người nào đó vỗ mạnh một phát, hắn lại càng hoảng sợ, ngước mắt lên nhìn chỉ thấy một cô nương đội mũ bộ dạng lén lén lút lút nháy mắt ra hiệu với hắn. Đợi hắn nhìn kỹ lại thì thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống.
“Á, Tiểu Ngọc cô nương…Không, Tần Tiểu thư…” Trương Cẩn nhất thời nói năng lộn xộn.
Tiểu Ngọc ra hiệu cho hắn chớ có lên tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Thư Ngốc đâu?”
“Hậu…Hậu viện.”
Thấy Tần Châu Ngọc nghe xong quay người bước vào bên trong, Trương Cẩn mới kịp thời phản ứng lại, gọi với nàng từ phía sau: “Việc này, Tiểu Ngọc cô nương, Thư Sinh hắn…”
“Làm sao?” Tiểu Ngọc thoáng quay đầu lại, không rõ ràng lắm.
Trương Cẩn ấp a ấp úng nói: “Thư Sinh…Thư Sinh…hắn…”
Tần Châu Ngọc thấy hắn cả buổi cũng chẳng nói được cái gì, mất kiên nhẫn trợn trừng mắt lên, chạy ngay đến hậu viện.
Đợi nàng chạy đến hậu viện rồi mới hiểu được vì sao Trương Cẩn lại ấp a ấp úng như thế.
Đông Sinh hiển nhiên là không biết Tần Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033751/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.