Tuy trước đây đã lờ mờ đoán được, nhưng đối mặt trực tiếp với sự thật như vậy, Tần Quý Hoàn vẫn không cách nào tiếp nhận được, tức giận đến mức nộ hỏa công tâm, hận không thể một kiếm chém chết nam nhân đã chiếm lấy muội muội mình này.
Cũng may tính tình hắn từ trước đến nay cũng không quá mức xúc động, cũng chỉ cầm kiếm chĩa vào Đông Sinh, thở hổn hển không nói nên lời.
Tần Châu Ngọc ở trên giường mặc quần áo xong, vội vén màn che lên, thấy ca ca mình đang cầm kiếm chĩa vào Đông Sinh, bị dọa hét to một tiếng, vội vội vàng vàng cuống cuồng nhảy xuống giường kéo Đông Sinh ra sau mình, còn bản thân thì đứng chắn trước mặt chàng, khẩn thiết nói với Tần Quý Hoàn: “Tứ ca, Thư Ngốc không lừa huynh đâu, chàng ấy đúng thật là tướng công của muội, huynh đừng làm hại chàng ấy.”
Tần Quý Hoàn thấy má nàng suýt nữa chạm vào lưỡi kiếm, tuy đang tức giận nhưng cũng vội vàng buông kiếm xuống. Sau đó lại giơ tay chỉ vào Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh, hổn hển nói: “Các ngươi…Các ngươi…”
Nhưng cả buổi cũng chẳng nói được một câu trọng vẹn, dứt khoát vung tay, quát: “Tức chết ta rồi!”
Dứt lời, tức giận đi ra ngoài.
“Tứ ca!” Tần Châu Ngọc thấy hắn nổi giận, ở phía sau dậm chân kêu to, muốn xông lên kéo người lại nhưng lại bị Đông Sinh ngăn cản.
“Thân thể nàng vẫn còn yếu đấy, trước cứ lên giường nằm nghỉ đi, ta ra ngoài nói chuyện với huynh ấy.”
Tần Châu Ngọc lo lắng nhìn Đông Sinh, lại đưa mắt nhìn Tứ ca đang đi xa dần, thành thành thật thật gật đầu.
Đông Sinh nhìn nàng chăm chút một cái, lông mày thoáng cau lại, rồi quay người đi nhanh ra bên ngoài, từ phía sau đuổi theo Tần Quý Hoàn, nhẹ giọng gọi khẽ: “Tần công tử.”
Tần Quý Hoàn vẫn chưa hết tức giận, quay đầu nhìn chàng, giống như đang nghĩ gì đó, mới nghiêm giọng nói: “Ngươi đi theo ta.”
Hai người trầm mặc đi vào hoa viên nhỏ của Tần Hầu Phủ, Tần Quý Hoàn ngồi xuống ghế đá bên trong đình nghỉ chân, chỉ chỉ ghế đối diện nói với Đông Sinh: “Ngồi!”
Đông Sinh thấy mặt hắn tràn đầy tức giận, ngày thường vốn là công tử tao nhã, nay có lẽ là bị chọc tức không nhẹ. Trong lòng chàng than nhẹ một tiếng, chầm chậm ngồi xuống.
Tần Quý Hoàn lạnh lùng quan sát từng cử động của chàng, không thể không thừa nhận, dù hắn tức giận đến thế nào thì người trẻ tuổi trước mắt này vẫn thong dong như ngày thường, tự nhủ phải khinh ghét chàng nhưng chuyện này lại chẳng dễ dàng. Nghĩ cũng đúng, tiểu muội quái đản tùy hứng nhà hắn lại yêu thích, bảo vệ người này thì chắc hẳn phải có điểm nào đó đặc biệt rồi.
“Biết rõ vì sao ta tức giận chứ?” Tần Quý Hoàn tỉnh táo lại, nhàn nhạt mở miệng, “Không phải bởi quan hệ giữa ngươi với Tiểu Ngọc, cũng không phải là chuyện ban ngày ban mặt các ngươi không biết giữ chừng mực ở phòng Tiểu Ngọc.”
Ách, Đông Sinh lặng lẽ xoa trán, gò má không khỏi hiện lên một tia ngượng ngùng. Chuyện này…Thật sự rất xấu hổ đấy! Chàng cười nhạt nói: “Ta biết, Tần công tử tức giận là bởi vì ta cùng Tiểu Ngọc gạt ngươi.”
Tần Quý Hoàn hừ lạnh một tiếng: “Thiệt thòi ngươi còn là một người hiểu chuyện. Tiểu Ngọc ngốc như vậy thì thôi đi, vậy mà ngươi lại cũng hùa theo nàng vờ ngớ ngẩn. Các ngươi cho rằng có thể giấu diếm được bao lâu? Cho dù không nói cho gia phụ với huynh trưởng, thì các ngươi cũng phải nói cho ta biết trước. Ta là dạng người gì, chắc hẳn Tống tiên sinh cũng biết một biết hai chứ. Tần mỗ bây giờ đối với Tống tiên sinh thực sự có chút hoài nghi.”
Đông Sinh gật đầu: “Tần công tử là người ra sao tại hạ đương nhiên rõ ràng, ta cũng đã nghĩ trực tiếp thẳng thắn.” Chàng dừng lại một chút, thở dài, “Nhưng có một số việc có lẽ người ngoài không thể lý giải được. Lúc trước ta cùng Tiểu Ngọc thành thân cũng đã đoán nàng là tiểu thư nhà giàu. Cho nên cố gắng tham gia khoa khảo, thứ nhất là không muốn nàng chịu thiệt thòi, thứ hai là cũng sợ một ngày người nhà nàng tìm được, ta cũng phải có một chút thân phận thì mới nói chuyện được. Nhưng ta tuyệt đối không nghĩ tới nàng lại là thiên kim Hầu phủ, lại còn có hôn ước. Dù ta chưa từng coi nhẹ mình, nhưng không thể không thừa nhận rằng, dù mình cố gắng cỡ nào, lúc biết được chân tướng thật sự như là một câu chuyện hài vậy. Tiểu Ngọc sợ phụ thân và các huynh làm khó ta, nên mới cực lực che dấu ta, ta biết rõ đây là hạ sách, nhưng cũng phải nghĩ đến sách lược vẹn toàn trước, ta phải làm sao đây?”
Tần Quý Hoàn thấy chàng cũng có chút mất mát, không khỏi thở dài: “Thôi, dù ta không dám gật bừa với cách làm của các ngươi, nhưng biết rõ tướng công của Tiểu Ngọc là ngươi, ta cũng có điểm nhẹ lòng, trước đây còn lo lắng nàng bị lừa gạt. Kỳ thật ta cũng phải thừa nhận, ngươi so với Cố Khinh Châu tốt hơn nhiều, đem Tiểu Ngọc giao cho ngươi, ca ca ta đây cũng yên tâm.” Trầm mặc một lát, hắn lại bất đắc dĩ cười nói, “Người cũng đã là của ngươi rồi, ta còn lo lắng cái gì nữa chứ. Lại nói tiếp, Tiểu Ngọc lớn vậy rồi, mà ca ca ta đây cũng chưa từng thấy nàng che chở cho ai như thế cả, nghĩ lại thì cũng thấy chua xót đây!”
Đông Sinh có chút xấu hổ cười: “Tiểu Ngọc là một cô nương có cá tính, từ trước đến nay cũng không chịu bị chèn ép.”
Tần Quý Hoàn cũng cười: “Đúng vậy. ta sớm nên nghĩ ngươi chính là vị tướng công thần bí kia của nàng. Ta đã sớm phát hiện ánh mắt nàng nhìn ngươi không đúng, ngày ấy còn vụng trộm nắm tay ngươi. Việc đã đến nước này rồi, ngày mai ngươi cùng Tiểu Ngọc đi với ta nói chuyện rõ ràng. Chuyện hủy hôn cũng phải nói rõ với gia phụ và huynh trưởng.”
Đông Sinh lông mày cau lại, do dự một chút, thấy bộ dạng Tần Quý Hoàn thẳng thắn cởi mở, đành phải gật đầu, giấu đi lo lắng trong lòng.
Tần Quý Hoàn đứng dậy vỗ vỗ vai chàng: “Đi xem Tiểu Ngọc đi, ta đoán muội ấy đang lo lắng Tứ ca này xơi tái ngươi đấy.” Nói xong, lại nghiến răng nghiến lợi nói đùa, “Con gái lớn thật sự là không dùng được, ta làm ca ca nàng hơn mười năm, còn không bằng các ngươi một năm, yêu thương nàng thật sự vào.”
Đông Sinh có chút cảm động, đứng lên ôm quyền với hắn, cúi mình thật sâu vái: “Đa tạ Tần Công tử.”
Tần Quý Hoàn giả bộ giận dữ: “Còn Tần công tử gì nữa? Nên gọi là Tứ ca rồi.”
“Tứ ca.” Đông Sinh cười cười, giọng nói ấm áp.
Lúc trở lại khuê phòng của Tần Châu Ngọc, hiển nhiên là người trong phòng đang không thành thật nghỉ ngơi mà là đi tới đi lui như con kiến bò chảo nóng.
Thấy Đông Sinh đẩy cửa vào, Tần Châu Ngọc vội vàng ra nghênh đón, kéo chàng hỏi: “Thư Ngốc, Tứ ca có làm khó chàng không?”
Đông Sinh cười lắc đầu: “Không có, Tứ ca nàng là người rất tốt đấy.”
Tần Châu Ngọc nghi hoặc chớp mắt vài cái: “Như vậy sao? Cố đại ca hắn…” Nói xong tựa hồ cũng không biết mình đang lo lắng gì, dứt khoát lắc lắc đầu: “Được rồi, được rồi, cũng không còn biện pháp nào khác, thiếp muốn điên mất thôi. Nếu có chuyện gì thì để Tứ ca chống đỡ, dù sao thì phụ thân cũng nghe Tứ ca nhất.”
Đông Sinh mơ hồ có chút lo lắng, ôm lấy nàng vào ngực: “Mặc kệ chuyện gì xảy ta, nên là ta gánh chịu thì nhất định ta sẽ gánh chịu.”
Tần Châu Ngọc trở tay ôm eo chàng, tựa đầu vào ngực chàng, ồm ồm nói: “Thư Ngốc, chàng nói sai rồi, phải là chúng ta cùng nhau gánh chịu.”
Editor: Ôi câu cuối của Tiểu Ngọc ngọt quá! Cố nốt cửa ải cuối cùng của đại ca rồi sẽ nắm tay nhau hạnh phúc thôi!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]