Đợi đến lúc Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc đi đến thì chỉ thấy còn một mình Tần Quý Hoàn ngồi chỗ đó. Đông Sinh đại khái đã đoán được chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Cố Tướng quân có phải không đồng ý từ hôn không?”
Tần Quý Hoàn đưa mắt nhìn hai người, gật đầu: “Thôi, chúng ta trở về trực tiếp nói rõ ràng cho phụ thân với đại ca.” Hắn dừng một chút, “Đến lúc đó chỉ sợ là ngươi sẽ phải chịu chút ủy khuất.”
Đông Sinh không đáp lại, Tần Châu Ngọc lòng lại như lửa đốt lôi kéo Tứ ca nói: “Nếu như phụ thân với đại ca muốn đánh Thư Ngốc, Tứ ca huynh nhất định phải ngăn cản đấy.”
Tần Quý Hoàn lắc đầu bật cười: “Loại chuyện này, đánh một trận cũng coi như là hời cho hắn đấy, huynh không nhúng tay vào đã xem như nhân từ lắm rồi.”
Tần Châu Ngọc nghe xong, không vui mà chiếp chiếp miệng, lại nhìn sang Đông Sinh một cái, kéo nhẹ quần áo chàng nhỏ giọng nói: “Thư Ngốc, vậy chàng phải chịu ủy khuất rồi.”
Đông Sinh không để tâm cười cười: “Ta xác thực phải bị chịu phạt vì chuyện này mà.”
Ba người nói xong liền bình thản quay trở về Hầu phủ.
Nhắc tới cũng khéo, về đến phủ mới biết được rằng quân doanh Tần gia có chuyện, lão Hầu gia và ba vị công tử tạm thời phải đến quân doanh xử lý việc, ước chừng phải mấy ngày nữa mới trở về, trước khi đi còn lưu lại lời nhắn cho Tần Quý Hoàn bảo hắn mau chóng theo sát.
Vì vậy việc này cũng đành phải tạm thời gác lại.
Mà bên này, Lý Nguyên im ỉm chịu thiệt thòi, sau khi kinh sợ qua đi lại cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, cẩn thận suy nghĩ lại ngọn nguồn hai nhà Cố Tần, cuối cùng cũng tìm ra chút ít đầu mối. Hôn sự của Cố tiểu tướng quân cùng tiểu thư Tần gia mấy ngày trước còn xôn xao bàn tán, chắc hẳn thân phận tên thư sinh kia không thể lộ ra ngoài ánh sáng được.
Lý Nguyên tuy học không nhiều lắm, nhưng chút tính toán nhỏ nhặt quả thực lại không ít. Ngày đó, hắn liền đi Cố phủ bái kiến Cố Khinh Châu, nói bóng nói gió hắn có quan hệ với Tần Châu Ngọc, lại làm bộ nói mình đã từng gặp thê tử của tân thám hoa kia trông giống tiểu thư Tần gia như đúc.
Cố Khinh Châu trong lòng không vui, bị người ta biết rõ vị hôn thê của mình từ sớm đã cấu kết cùng người khác, thế nào còn cao hứng nổi.
Lý Nguyên thấy sắc mặt hắn không vui, tiếp tục quanh co lòng vòng nói: “Vị Tống thám hoa kia tuy học thức không tệ, nhưng nhân phẩm quả thực có chút vấn đề, tại hạ biết hắn từng có ý đồ dùng tiền mua chuộc quan giám khảo đấy. Tại hạ là người không cho phép một hạt cát lọt vào mắt, đang suy nghĩ có nên báo cáo với Quách đại nhân chưởng viện học sĩ Hàn Lâm viện hay không đây. Người có phẩm hạnh không đứng đắn lại ở trong Hàn Lâm viện, không phải là làm dơ bẩn Hàn Lâm viện hay sao.”
“Vậy sao?” Cố Khinh Châu khẽ nhíu mày.
Lý Nguyên gật đầu không ngừng: “Tuyệt đối không giả, đây chính là tại hạ tận mắt nhìn thấy, đồng hương của người kia chính là ông chủ quán rượu, cầm theo một tập ngân phiếu dày đi tìm quan giám khảo đấy ạ, tuy nhiên các vị đại nhân đều không đồng ý, phẩm hạnh của thám hoa này thật không dám khen tặng, quả nhiên làm người đọc sách chúng ta hổ thẹn. Tại hạ không thể để một hạt cái vướng vào mắt được, đang định đến chỗ Quách đại nhân chưởng viện Hàn Lâm báo cáo đây ạ!”
Cố Khinh Châu gật đầu, bất động thanh sắc, cũng không bày tỏ ý kiến, chỉ nhàn nhạt Ah một tiếng, dừng một chút, lại hời hợt nói: “Lý công tử cũng là người tha hương nhỉ, Cố gia chúng ta từ trước đến nay đều luyến tiếc người tài, nếu như Lý công tử cần Cố gia ta hỗ trợ điều gì, tùy thời có thể mở miệng.”
Lý Nguyên thấy thế, trong lòng đã hiểu rõ, trên mặt lộ ra một tia đắc ý cười khẽ.
Lại nói đến Quách đại nhân chưởng viện của Hàn Lâm viện, vốn là trạng nguyên, nổi danh là người chính trực, không nhìn được nhất chính là kẻ đầu cơ trục lợi. Nghe người ta báo cáo về thám hoa từng có ý đồ hối lộ quan giám khảo, hiển nhiên là không thể không lo, lập tức tìm những quan giám khảo đó tra xét tình huống.
Quả nhiên, mấy người trong đó xác minh lúc trước có một gã tự xưng là bằng hữu của Tống thám hoa mang ngân phiếu có ý đồ hối lộ bọn họ. Những người này nói quả thực là sự thật, người kia chính là Trương Cẩn, lúc trước bị Tần Châu Ngọc bắt đi tìm hiểu tin tức, liền để xảy ra một màn như những quan viên này nói.
Đông Sinh đối với việc này cũng biết rõ, nhưng chỉ nghĩ là chuyện nhỏ, cũng không để trong lòng, đi thi thì cần nhất là thực lực mà.
Nào biết, bản thân mình lại đỗ tam giáp như ý nguyện, nhưng không ngờ chuyện nhỏ kia lại bị tố. Mặc dù không có gian dối, nhưng hành vi không đúng đắn này thực sự lại là một tội đấy. Nhất là lại gặp phải người ngay thẳng như chưởng viện đại nhân.
Vì vậy Đông Sinh bị đình chức.
“Đều tại cô đấy, Tiểu Ngọc chết tiệt này! Nếu không phải lúc trước cô bắt ta đi tìm quan giám khảo để tìm hiểu tin tức thì cũng không làm hại Thư Sinh bị nói thành cái gì mà hành vi không đúng đắn đâu.” Trương Cẩn cùng Tần Châu Ngọc ngồi xổm trong hậu viên sau quán rượu, sầu mi khổ sở oán trách lẫn nhau.
“Ai biết ngươi không có đầu óc như vậy, cũng không biết người ta là quan viên à mà lại cầm ngân phiếu đi hối lộ. Là do cái tên đần nhà ngươi liên lụy tới Thư Ngốc đấy.”
“Làm sao lại do ta hả! Ta là thương nhân, làm sao quen biết quan giám khảo gì gì đó chứ, cô thì cứ bức ép ta, không đi còn muốn đánh ta nữa.”
“Là lỗi của ngươi! Chưa thấy qua ai đần như ngươi cả. Ta xấu hổ khi có bằng hữu như ngươi đấy.”
“Còn nói ta? Cô không phải là thiên kim Hầu phủ sao? Việc nhỏ ấy còn không làm được? Rõ ràng là làm liên lụy tới thư sinh.”
“Ai nói ta làm liên lụy tới Thư Ngốc!”
“Này này này! Quân tử động khẩu không động thủ, cô đừng động thủ động cước!”
Vốn bị oan uổng mắc tội có hành vi không đúng đắn, tâm tình Đông Sinh có chút sa sút, tránh mặt ở trong phòng đọc sách bình phục tâm tình. Nào ngờ, hai kẻ bên ngoài lại ầm ĩ cãi nhau, yên lặng liếc mắt, hít một hơi sâu, đi đến cửa, im lặng mà nhìn hai người gà bay chó sủa: “Các ngươi…Đủ rồi đấy!”
Tần Châu Ngọc cùng Trương Cẩn nghe thấy giọng Đông Sinh, vội vàng dừng tay. Nhìn thấy sắc mặt chàng cũng không quá khó, Tần Châu Ngọc mới chậm rãi đi đến: “Việc này đều do Trương Cẩn gây ra, thiếp đang giúp chàng dạy dỗ lại hắn đấy!”
Đông Sinh liếc nàng một cái, nhìn một chút lại cảm thấy tức giận bất mãn, muốn phản bác lại cho Trương Cẩn, lắc đầu: “Trương công tử cũng không làm gì sai, còn không phải nàng bắt ép hắn sao. Vả lại, cây ngay không sợ chết đứng, người khác nói gì ta cũng không để ý. Quách đại nhân cũng hiểu rõ nhân phẩm ta, ta nghĩ ông ấy sẽ không bởi vì chuyện này mà làm khó dễ ta đâu.”
“Thấy chưa? Thư Sinh cũng nói không phải lỗi của ta.” Trương Cẩn nghe xong, vội vàng đánh rắn dập đầu, giương giương nhìn Tần Châu Ngọc.
Tần Châu Ngọc tự biết mình sai, cũng không phản bác lại, chỉ tức giận âm thầm bóp bóp nắm tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]