“Đại thiếu gia, tiểu thư không ăn cơm lại ném hết chén bát đi!”
Buổi sáng ngày thứ 2, tiểu nha đầu của Hầu phủ bưng điểm tâm đến cho Tần Châu Ngọc đang bị cấm túc, vừa mới đi vào phòng đã bị mắng xối xả, còn bị ném hết chén đĩa xuống đất.
Tần Bá Tùng đang ăn sáng nghe hạ nhân báo xong, tức giận quăng đôi đũa trong tay: “Không ăn thì không ăn, để nó chết đói là được, muốn đi ra ngoài ư, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
Tiểu nha đầu nghe xong, nghĩ thiếu gia lần này là làm thật, cũng không dám khuyên can, khúm núm lui xuống.
Chỉ là nha đầu vừa mới lui ra thì hạ nhân trong phủ đã vội chạy đến báo cáo: “Đại thiếu gia, Tống tiên sinh đang ở bên ngoài cầu kiến, có mời vào không ạ?”
Vị Tống tiên sinh này chính là Đông Sinh. Chàng ở Hầu phủ dạy học cho hai vị tiểu công tử một thời gian ngắn, nên hạ nhân trong phủ dĩ nhiên cũng nhận ra chàng.
Tần Châu Ngọc vừa quậy một trận, Tần Bá Tùng vẫn còn đang bực bội, bây giờ kẻ đầu têu lại tự đưa mình đến cửa, hiển nhiên là càng phẫn nộ, tức giận nói: “Mời hắn vào làm gì? Loại người phẩm hạnh không đoan chính này, chỉ bôi nhọ cánh cửa Tần gia chúng ta mà thôi.”
Gã hạ nhân kia cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy kỳ quái, trước đó vài ngày, đại thiếu gia còn tán dương người này, sao tự nhiên hôm nay lại không cho vào cửa.
Đông Sinh nghe người hầu áy náy từ chối, trong lòng cũng rõ mọi chuyện, ôn hòa khách khí nói với hắn: “Tiểu ca, phiền ngươi nói tới Hầu gia cùng Đại công tử rằng, Tống mỗ sẽ chờ ở bên ngoài này cho tới khi họ bằng lòng gặp ta.”
Gã người hầu gật đầu, đóng cửa lại. Lúc quay vào trong thì lắc lắc đầu nghĩ, vị thám hoa lang này tính tình vô cùng tốt, cũng chẳng biết đã đắc tội gì với lão gia và thiếu gia nhà mình.
Cứ như vậy cho đến tận buổi chiều, Tần Bá Tùng vẫn còn bực bội, hỏi gã người hầu biết rằng Đông Sinh vẫn còn chờ ở bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi tự nhủ: “Muốn chơi ngang với ta sao? Đã muốn gặp ta vậy thì ta cùng ngươi tính toán nợ nần, đến lúc đó đừng oán trách rằng tiến vào Hầu phủ thì còn mạng nhưng đi ra lại mất mạng đấy.”
Nói xong, vung tay với người hầu: “Để hắn tiến vào đi.”
Người hầu nghĩ rằng hắn đã thông suốt rồi, không muốn làm khó vị thám hoa tốt tính kia, liền rất vui vẻ mau chóng chạy đi mời Đông Sinh.
Lúc người hầu đi gọi Đông Sinh vào, thì Tần Bá Tùng cũng mời cha và các huynh đệ đến để hội thẩm xử lý chuyện của tiểu muội và Đông Sinh.
Trong nhà ngoại trừ Tần Quý Hoàn, thì mọi người đều bất mãn với vị tướng công đột nhiên xuất hiện của Tần Châu Ngọc, tự nhiên đồng ý với cách làm của Tần Bá Tùng.
Lúc Đông Sinh tiến vào Hầu phủ, theo sau gã người hầu nhìn trận chiến trước mắt này, trong lòng biết rõ hôm nay không thể tránh được chịu khổ rồi. Chỉ có điều, chàng nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, nói rõ sự tình tóm lại vẫn là tốt nhất. Dù sao thì Tiểu Ngọc thành thân cùng chàng, tuy là trong lúc mất trí nhớ, nhưng bọn họ cũng là ngươi tình ta nguyện, chàng cũng không để cho thiên kim Hầu phủ chịu đau khổ gì, tự nhủ việc này cũng là chính đáng.
Chàng cung kính hành lễ với mọi người, lại không có một điểm hèn mọn.
Tần Bá Tùng thấy vẻ mặt chàng thong dong bình tĩnh, trong lòng lại càng không vui. Trực tiếp vỗ bàn: “Tống tiên sinh! Chuyện giữa ngươi và Tiểu Ngọc, ngươi có biết mình phạm bao nhiêu tội không.”
Đông Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Hầu gia, Tần công tử, tại hạ cùng Tiểu Ngọc thành thân, xác thực có chút thiếu suy nghĩ, nhưng tự nhận mình không phạm tội, chúng ta là ngươi tình ta nguyện.”
“Khá lắm ngươi tình ta nguyện! Ngươi lợi dụng Tiểu Ngọc mất trí nhớ, dụ dỗ nàng gả cho ngươi, cái này mà gọi là ngươi tình ta nguyện ư? Ngươi lừa gạt thiên kim Hầu phủ gả cho ngươi một thư sinh nghèo thôn quê, ngươi bảo là tình nguyện sao?”
“Tại hạ đúng thật là một thư sinh nghèo nơi thôn quê, nhưng tại hạ không hề biết Tiểu Ngọc là thiên kim Hầu phủ. Cũng không biết sao Tần công tử lại cho rằng là dụ dỗ và lừa gạt?”
“Được, ta không so đo với ngươi những cái này. Nhưng việc ngươi đầu cơ trục lợi giành công danh, Tần gia chúng ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận để Tiểu Ngọc gả cho loại người phẩm hạnh không đoan chính như ngươi.”
“Tại hạ mười năm gian khổ học tập, mỗi một phần công danh đều do chính mình thi được, chưa bao giờ dựa vào đầu cơ trục lợi. Tần công tử có tin hay không, thì sự thật này cũng không thay đổi.”
Tần Bá Tùng thấy chàng không kiêu ngạo cũng không sủng nịnh, không khỏi cảm thấy lúng túng, phẫn nộ quát: “Ngươi thừa nhận cũng thế, mà không thừa nhận cũng thế, tóm lại, từ hôm nay trở đi, Tần phủ chúng ta sẽ không để cho ngươi bước vào nửa bước, cũng sẽ không cho Tiểu Ngọc cùng ngươi gặp lại.”
Đông Sinh có chút suy sụp, nhìn đến khuôn mặt phẫn nộ của Tần Bá Tùng, cùng với thần sắc bình tĩnh của những người khác. Trong lòng nghĩ đến, dù chàng thỏa hiệp hay không thỏa hiệp thì thế nào, nơi này là Hầu phủ tường cao thâm viện, đều là những nhân vật hô mưa gọi gió. chàng muốn kiên trì thanh cao chẳng khác gì là truyện cười.
Bịch bịch một tiếng, chàng bỗng nặng nề quỳ xuống: “Tại hạ tự biết không có cha mẹ chi môi, cùng Tiểu Ngọc thành thân thực sự là một việc tùy tiện, nhưng việc đã đến nước này, tại hạ từ lâu đã nhận định Tiểu Ngọc là thê tử duy nhất của tại hạ, chỉ cầu Hầu gia cùng công tử đừng chia rẽ tại hạ cùng Tiểu Ngọc, ta cam nguyện chịu phạt bất cứ thứ gì.”
Cái quỳ này của chàng khiến mấy người đứng đó giật mình.
Lúc trước Tần Quý Hoàn cực lực giải thích, Hầu gia cùng mấy vị Tần công tử cũng đã hiểu Đông Sinh không hề dụ dỗ hay lừa gạt Tiểu Ngọc, thậm chí cái mạng nhỏ của Tiểu Ngọc cũng do chàng cứu, mà phẩm hạnh của Đông Sinh đến cùng ra sao, qua những ngày tiếp xúc gần đây, đáy lòng họ cũng có thể xác định được.
Chỉ là người của Hầu phủ dù sao cũng luôn ưu việt hơn người thường, hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Đường đường là thiên kim Hầu phủ lại gả cho một thư sinh thôn quê, tuy là thám hoa, nhưng cũng chỉ đến mức thất phẩm ở Hàn Lâm, khác xa so với thư hương dòng dõi.
Gạo cũng đã nấu thành cơm, bọn họ nếu như mạnh mẽ ngăn cản thì cuối cùng chịu thiệt vẫn là Tiểu Ngọc. Nhưng tức giận thì vẫn phải phát tiết một phen đấy.
Tần Bá Tùng nghiến răng nghiến lợi gật đầu: “Ta hôm nay phải giáo huấn kẻ bắt cóc tiểu thư Hầu phủ nhà chúng ta thật tốt. Ngươi cũng đừng trách ta lạm dụng hình phạt riêng.” Nói xong, phân phó hạ nhân: “A Phúc, đem roi ngựa của ta lại đây.”
Hầu gia cùng mấy vị Tần công tử đứng bên cạnh cũng đều nhất trí việc Đông Sinh phải chịu khổ da thịt, nên cũng không khuyên can Tần Bá Tùng.
Ba~!
Một roi, hai roi, ba roi…
Tần Bá Tùng là võ tướng, lực tay dĩ nhiên là không giống bình thường, huống hồ cũng không có ý định hạ thủ lưu tình.
Vài roi quất xuống, lưng Đông Sinh đã bị bong tróc da thịt, chỉ có thể cắn răng nhịn đau. Mà chàng càng nhẫn thì Tần Bá Tùng lại càng hạ thủ ác hơn.
Tần Châu Ngọc bị giam trong phòng nên không biết chuyện xảy ra bên ngoài kia.
Chỉ có điều sáng sớm tinh thần có chút không tập trung, loáng thoáng nghe được động tĩnh bên ngoài, liền đứng sát bên cửa hỏi tiểu nha đầu hầu hạ mình: “Bên ngoài có chuyện gì thế?”
Tiểu nha đầu cũng không rõ lắm: “Không rõ ạ, hình như là đại thiếu gia đang phạt ai đó?”
“Đại ca thực sự ngang ngược, đem ta giam lại thì cũng thôi đi. Trong phủ có ai đắc tội huynh ấy à?”
Tiểu nha đầu nghĩ nghĩ: “Hình như không phải người trong phủ, là tiên sinh trước kia dạy học cho hai vị tiểu công tử đấy ạ. Nhưng mà tiên sinh trông nhã nhặn như thế, sao lại…”
Nàng còn chưa nói xong, Tần Châu Ngọc đã xông ra khỏi hai thị vệ ngăn ở cửa ra vào, chạy vội ra bên ngoài. Hai thị vệ kinh ngạc không thôi, mãi mới phản ứng lại kịp vội chạy theo.
Editor: Dù sao thì cũng phải chấp nhận người em rể này mà Đại ca nỡ lòng nào xuống tay mạnh thế!! Thôi thôi cuối cùng cũng thấy ánh sáng nơi cuối đường rồi ~^0^~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]