Dù không bị tổn thương đến gân cốt, nhưng lại bị thương ngoài da, chảy máu nhiều như vậy cũng khiến Đông Sinh phải nằm trên giường một chặp.
Tần Châu Ngọc tận tâm tận lực chăm sóc cho chàng, nhưng vẫn luống cuống tay chân, dở khóc dở cười.
Tần Bá Tùng biết được Tần Châu Ngọc đi mà không về, tức giận không chịu nổi, không ngừng mắng nàng bị quỷ ám, trong lòng lại có chút tư vị chua chua, nghĩ đến tiểu muội nhà mình lại vì một nam tử nông thôn không rõ lai lịch mà đối nghịch với đại ca hắn đây, còn không chịu về nhà. Cũng không biết tay họ Tống kia lại cho nàng uống thuốc mê gì.
Ngày thứ hai, Tần Quý Hoàn mang theo một ít thuốc chữa thương trong quân doanh đến thăm Đông Sinh.
Thấy Tần Châu Ngọc cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi bên giường bệnh, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui vẻ, muội muội nhà hắn từ trước đến nay bị chiều hư thế mà lại hiểu được chuyện đi chăm sóc người khác.
Tần Châu Ngọc thấy Tứ ca nhà mình đến, vẫn còn có chút phê bình kín đáo, sau khi nhận lấy thuốc trong tay hắn, bất mãn bĩu môi nói: “Đều là do Tứ ca huynh, không phải huynh bảo nói rõ chuyện cho phụ thân với đại ca sao? Thế nào mà đại ca vẫn còn đánh Thư Ngốc?”
Tần Quý Hoàn cũng biết mình có chút trách nhiệm. nhưng tóm lại vẫn do vận khí của Đông Sinh không tốt lắm. Hắn thở dài, nhìn Đông Sinh vẫn còn mê man ngủ, nói với Tần Châu Ngọc: “Lúc huynh nói cho mấy người đại ca, bọn nó tuy kinh sợ có chút tức giận, nhưng tuyệt đối không hề có ý nghiêm phạt Đông Sinh, có lẽ là do chưa về đến kinh thành đã nghe chuyện xấu của thám hoa lang. Hai chuyện cùng gộp lại, đại ca tất nhiên rất khó chịu rồi. Muội cũng đừng trách huynh ấy, huynh ấy cũng chỉ sợ muội bị người ta lừa thôi.”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng: “Cũng không biết là ai đi cáo trạng, nếu như để muội biết được, nhất định sẽ lột da hắn.”
Tần Quý Hoàn nghĩ nghĩ: “Ta nghe được hình như là vị tiến sĩ tên Lý Nguyên.”
“Lý Nguyên!” Tần Châu Ngọc thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên ghế lên, “Lại là hắn!”
Tần Quý Hoàn hỏi: “Các ngươi có quen biết với hắn à?”
Tần Châu Ngọc hầm hừ ngồi xuống, một năm một mười nói rõ chuyện Lý Nguyên cho Tứ ca nàng.
Tần Quý Hoàn nhíu mày trầm tư một lát: “Người như vậy quả thực đáng ghét.”
“Tứ ca, huynh nhất định phải giúp muội trị cái tên bại hoại kia đấy.” Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, sắc mặt dữ tợn, “Cho dù không để hắn chết, thì cũng phải để hắn thiếu tay thiếu chân báo thù cho Thư Ngốc.”
Tần Quý Hoàn nhăn mày, còn tưởng rằng nha đầu này thay đổi tốt lên chút ít, hóa ra bản chất bên trong vẫn mang tính tình tiểu thư.
Đông Sinh mơ mơ màng màng nghe bọn họ nói chuyện, chậm rãi mở to mắt nói: “Tiểu Ngọc, đừng gây chuyện thị phi nữa, không cần phải so đo với loại người đó.”
Tần Châu Ngọc nghe thấy giọng chàng, vội vàng quay đầu, chạy đến gần nói: “Thư Ngốc, chàng tỉnh rồi? Chàng có thấy đau không?”
Đông Sinh gian nan lắc đầu, sao lại không đau được chứ? Chính vì quá đau nên chàng mới tỉnh lại đấy.
Tần Quý Hoàn đến gần: “Tống huynh, chịu khổ rồi. Trong nhà bên kia ta sẽ tận lực thương lượng tốt. Hiện tại phụ thân cùng đại ca đang tính toán chuyện giải trừ hôn ước của Tiểu Ngọc cùng Khinh Châu, nhưng mà Khinh Châu hiện giờ đang bận chuyện binh bên ngoài, chắc Tống huynh phải chờ một chút.”
Đông Sinh cười cười: “Làm phiền Tứ ca rồi.”
Tần Quý Hoàn nói: “Tống huynh hảo hảo dưỡng thương, chuyện khác không cần nghĩ nhiều. Bên Hàn Lâm viện ta cũng sẽ tận lực giúp huynh xử lý thật tốt.”
Đông Sinh cảm kích gật đầu.
Tần Châu Ngọc cũng cười hắc hắc, giữ chặt cánh tay Tứ ca nàng: “Tứ ca, huynh lần này đừng để muội thất vọng đấy nhé.”
Tần Quý Hoàn tức giận chỉ chỉ chán nàng: “Một chút lương tâm cũng không có, chính mình làm sai chuyện hại tướng công muội, lại còn đẩy lên đầu ta.”
Tần Châu Ngọc bất mãn xoa xoa đầu: “Vốn là huynh làm việc không tốt.”
Tần Quý Hoàn tức giận liếc nàng một cái, lại cùng Đông Sinh hàn huyên vài câu, liền đứng dậy cáo từ, kéo Tần Châu Ngọc nói: “Cùng huynh trở về đi, đại ca vẫn đang chờ muội ngoan ngoãn nhận lỗi đấy.”
Tần Châu Ngọc vội vàng bám chặt cột đầu giường: “Không đâu, muội muốn chăm sóc cho Thư Ngốc. Huynh giúp muội nói với đại ca đi, đợi Thư Ngốc khỏe lại rồi muội sẽ về.”
“Tiểu Ngọc, nàng cứ về đi, có Trương Cẩn rồi, ta không sao đâu.”
“Không được, thiếp muốn chăm sóc cho chàng.”
Tần Quý Hoàn bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đúng là không sai mà. Cũng được, vậy muội ở đây chăm sóc cho Tống huynh thật tốt đi.” Nghĩ nghĩ, lại nói, “Ngàn vạn lần đừng có gây thêm phiền toái đấy.”
“Muội nào có!” Tần Châu Ngọc nói xong, lại không khỏi có chút chột dạ.
Tần Quý Hoàn vừa đi ra ngoài, lại gặp phải tiểu công chúa Triệu Tuyết hấp tấp chạy tới.
Nàng thấy Tần Quý Hoàn, biểu hiện trên mặt có chút không tự nhiên, lắp bắp mở miệng: “Quý…Quý Hoàn ca ca, ta nghe nói Tống tiên sinh bị thương, có phải vậy không?”
Tần Quý Hoàn cung kính hành lễ, gật đầu cười nhạt.
Tần Châu Ngọc thấy Triệu Tuyết Nhi đến, có chút mất hứng, âm dương quái khí mở miệng: “Công chúa đại nhân tôn kính, ngài đến gặp tướng công nhà người ta làm gì?”
Triệu Tuyết Nhi đại khái đã sớm lĩnh giáo qua cay nghiệt của nàng, mà cũng có thể là do trời sinh ngu dốt, không vì thế mà tức giận, đi thẳng tới bên giường Đông Sinh, hỏi: “Tống tiên sinh, ngài làm sao vậy? Ta mang đến cho huynh chút ít dược liệu trong cung, không biết có hữu dụng không?”
Đông Sinh còn chưa mở miệng, Tần Châu Ngọc đã cảnh giác mà ngăn cản Triệu Tuyết Nhi: “Triệu Đại Tuyết, cô không có việc gì thì cần gì phải tỏ ra ân cần? Tướng công ta không cần thuốc của cô. Cô từ bỏ đi.”
Triệu Tuyết Nhi rốt cuộc cũng có chút bất mãn: “Tần Tiểu Ngọc, cô dựa vào đâu nói Tống tiên sinh là tướng công của cô, cô không phải là vị hôn thê của Cố Khinh Châu sao?”
Triệu Tuyết Nhi ở chỗ Trương Cẩn cũng chỉ biết chút ít chuyện của Đông Sinh cùng Tiểu Ngọc, trong lòng thủy chung có chút bất mãn. Trong mắt nàng, Tống tiên sinh là người tốt như vậy, sao lại ở cùng một chỗ với thiên kim đại ác Tần Châu Ngọc này được. Chắc hẳn do Đông Sinh không cử động được nên bị Tần Châu Ngọc khi dễ. Vì vậy, đáy lòng không khỏi có chút đồng tình với Đông Sinh.
Tần Quý Hoàn đứng ở cửa ra vào vẫn chưa đi, nghe thấy bên trong ồn ào tranh cãi, lại lắc đầu quay trở vào, nói: “Công chúa, Tống tiên sinh thân thể đang bị thương, phải tĩnh dưỡng, ý tốt của công chúa ta thay bọn họ nhận, không bằng công chúa cùng ta trở về đi.”
Triệu Tuyết Nhi thấy bộ dạng Tần Quý Hoàn ôn hòa lịch sự, tranh cãi tiếp với Tần Châu Ngọc cũng không tốt, thoáng có chút mất tự nhiên gật đầu, cùng Tần Quý Hoàn rời đi.
“Tiểu Ngọc, sao nàng lại bất kính với công chúa như vậy?” Đợi mọi người rời đi, Đông Sinh mới mở miệng.
Tần Châu Ngọc ngồi xuống hừ một tiếng: “Triệu Đại Tuyết này, ỷ mình là công chúa, từ nhỏ đã luôn tranh giành đồ với thiếp. Khi còn bé, mỗi lần Tứ ca mang thiếp đi chơi, nàng ta đều đoạt Tứ ca với thiếp. Tứ ca không để ý tới nàng ta, nàng ta lại quay sang đoạt Cố đại ca với thiếp. Về sau không cướp được, nàng ta lại thỉnh Hoàng thượng ban cho mình thật nhiều nam tử tuấn tú, thật sự là hoang dâm vô độ.”
“Thế nhưng ta thấy nàng ấy vẫn rất đơn thuần đấy.”
Tần Châu Ngọc cảnh giác nhìn chàng, bất mãn nói: “Không được thay nàng nói chuyện, chàng không thấy bây giờ nàng ta cũng đang muốn tranh đoạt chàng với thiếp sao? Thiếp sẽ không để cho nàng ta cướp chàng đi được.”
Đông Sinh cười lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu, nàng ấy cũng chỉ có ý tốt thôi. Lại nói, nàng ngang ngược như vậy, ai đoạt được đồ của nàng chứ.”
Tần Châu Ngọc cười hắc hắc, tựa ở bên cạnh đầu chàng: “Chàng không phải thứ gì.”
Mặt Đông Sinh tối sầm, nàng lại còn không biết, tiếp tục gắt giọng: “Chàng không phải đồ vật, chàng là tướng công của thiếp.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]