Ở kinh thành hai tháng liền, trước khi trở về quê mấy ngày, Quách đại nhân của Hàn Lâm viện bỗng đến Hầu phủ thăm Đông Sinh.
Vị Quách đại nhân này trời sinh tính tình ngay thẳng, không phải bởi vì Đông Sinh lắc mình một cái biến thành rể hiền của Hầu phủ mà đến a dua nịnh hót. Trong lòng ông luôn quý trọng nhân tài.
Trước kia ông sớm đã nhìn trúng tài học của Đông Sinh, không ngờ lại nhẹ dạ cả tin lời sàm ngôn, cho rằng chàng phẩm hạnh không đoan chính, thiếu chút nữa hủy hại người ta. Về sau Đông Sinh rời Hàn Lâm viện về quê, không biết có phải do nguyên nhân này hay không. Việc này khiến Quách đại nhân có chút hổ thẹn.
Đông Sinh rời Hàn Lâm viện hiển nhiên không liên quan đến sóng gió đó. Chàng cũng cực kỳ tôn kính vị đại nhân thanh liêm này. Hai người ở Hầu phủ trò chuyện vui vẻ.
Lúc rời đi, Quách đại nhân xoa tay cười hắc hắc, tựa hồ có chút khó nói.
Đông Sinh thấy thế, liền nói: “Quách đại nhân có lời gì, xin cứ nói.”
“Là như vậy, Tống tiên sinh, mấy áng văn chương ngươi để lại chỗ ta trước kia, ta quả thực rất thích, liền sai người đóng thành sách mang đến hiệu sách. Ông chủ hiệu sách cũng tán thưởng văn hay, không do dự liền tự in ấn rất nhiều bản. Đại khái hai ngày nữa sẽ thấy trên các hiệu sách ở kinh thành.”
Đông Sinh nhíu nhíu mày, lại cười: “Không có gì, vãn bối đã rõ.”
Quách đại nhân mỉm cười: “Tống tiên sinh, ngươi yên tâm, tiền thu được sẽ không quên đưa ngươi.”
Tiễn Quách đại nhân rời đi, Đông Sinh cũng không để bụng chuyện này, lắc lắc đầu trở về phòng, thu thập hành lý, chuẩn bị mấy ngày nữa trở về nhà.
Chỉ là, không hề nghĩ tới, vỏn vẹn có mấy ngày mà quyển tập nhỏ kia của Đông Sinh danh tiếng lan khắp kinh thành. Thanh danh văn chương cao quý khó có ai bì kịp, tin tức cũng bay đến cả trong hoàng cung.
Văn võ bá quan, lúc trước biết chuyện hai nhà Cố Tần giải trừ hôn ước, thiên kim Tần gia không hiểu sao lại gả cho Thám hoa lang xuất thân bình dân. Bọn họ vẫn cho rằng vị Thám hoa lang này chắc hẳn đã phải dùng ít thủ đoạn leo lên Tần gia. Nay mới hiểu được, người ta thực sự là học tài cao minh, lại có Tần gia hậu thuẫn, tương lai chắc chắn một bước lên mây.
Thế là Hầu phủ liền không ngừng nhận được tin muốn kết giao.
Lão Hầu gia biết tin, mừng rỡ không khép được miệng. Quả nhiên là cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng, Khăng khăng muốn chàng ở lại thêm một thời gian, cũng thiết yến quan khách, giới thiệu con rể tài tử của mình với quan lại quyền quý chốn kinh thành.
Đông Sinh đáp ứng chuyện ở lại thêm một thời gian. Nhưng việc giới thiệu lại có chút do dự. Thân phận của chàng cùng Hầu phủ cách xa trăm dặm, thân phân hiện giờ ngay cả chức quan nhỏ ở Hàn Lâm viện cũng không bằng, chàng lại không có ý định làm quan kinh thành, nên việc kết giao với giới quý tộc quả thực không cần thiết.
Uyển chuyển nói ý tứ của mình với Hầu gia, nào biết vị nhạc phụ tôn kính của chàng lại vung tay: “Ta chính là muốn để cho bọn hắn nhìn xem, con rể của Tần mỗ ta từ nông thôn tới, nhưng lại là nhân trung chi long*.”
*nhân trung chi long: rồng trong loài người, nhân tài
Đông Sinh vỗ trán thầm than, xem ra chỉ có thể nhắm mắt đi ứng phó một đám người dối trá nịnh bợ.
Buổi tối, sau khi dỗ Tống Bát Nguyệt ngủ say, Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh có chút sầu não, đoán được chàng vì chuyện yến hội ngày mai mà không vui, hừ một tiếng nói: “Những người kia thiếp cũng không thích, nhưng cũng chẳng liên quan, dù sao chàng cũng không có ý định làm quan, tùy tiện ứng phó một chút là được rồi.”
Đông Sinh cười: “Thế chẳng phải là sẽ khiến Hầu gia mắt mặt sao.”
Tần Châu Ngọc xùy xùy: “Cái tính đáng ghét của cha, thích sĩ diện.” Nàng nghĩ nghĩ, “Kệ đi, ngày mai thiếp sẽ đi theo chàng, dù sao tiếng xấu ở kinh thành của thiếp cũng vang xa, những người kia nếu dám nói lời khó nghe, thiếp liền khiến bọn hắn chịu không nổi.”
Đông Sinh cười càng lớn: “Sớm biết nàng là tiểu bá vương ở kinh thành, đánh chết ta cũng không dám cưới nàng.”
Đôi mày thanh tú của Tần Châu Ngọc lập tức vặn lại, bộ dạng hung tợn nói: “Nếu như thiếp là bá vương, chàng lại càng không thể không cưới thiếp.”
“Vì sao?”
“Bởi vì bá vương ngạnh thương cung đó!”
Đông Sinh cười ra tiếng: “Ta nói này Tiểu Ngọc, da mặt nàng có thể dày thêm nữa không thế?”
Tần Châu Ngọc xem thường nhéo nhéo mặt mình, bình tĩnh nói: “Đúng thế, mọi người đều nói mặt thiếp trắng mịn như vỏ trứng, da mặt hiển nhiên là phải dày rồi.”
Đông Sinh dưới ánh đèn nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận trắng nõn, không nhịn được đưa tay bóp một cái. Từ lúc sinh Tống Bát Nguyệt xong, Tần Châu Ngọc có chút mượt mà hơn, bớt đi chút ngây ngô thiếu nữ, lại nhiều hơn chút phong vị thành thục, chỉ là động tác bĩu môi ngẩng đầu là vẫn trước sau như một.
“Tiểu Ngọc.” Đông Sinh thoáng nghiêm mặt, “Nàng gả cho ta đến bây giờ có chút hối hận nào không?”
Tần Châu Ngọc cũng thu hồi bộ dạng vô sỉ kia, tròng mắt đen lại lúng liếng đảo một cái: “Đương nhiên là hối hận rồi, thiếp đường đường là tiểu thư Hầu phủ, lại theo một thư sinh nghèo như chàng, nói thế nào cũng là thiếp chịu thiệt.” Nàng nói xong, lại bổ nhào vào ngực Đông Sinh, “Nhưng mà thiếp nghe nói, sách của chàng bán được thật là nhiều, chắc chắn hiệu sách sẽ chia cho chàng không ít đâu. Nếu chàng mua thật nhiều quần áo đẹp ở kinh thành cho thiếp mang về, thiếp liền không hối hận nữa.”
Đông Sinh liếc nàng một cái: “Nàng còn thiếu tiền ư? Đừng cho là ta không biết, nàng lừa không ít ngân phiếu từ các ca ca của nàng đi, sợ bị người ta biết, còn giấu đi không dám tiêu.”
Tần Châu Ngọc trợn mắt thật lớn: “Hả? Thiếp giấu khá kỹ rồi, định bụng trước khi rời kinh thành mới dám tiêu xài, sao chàng đã biết rồi?”
Đông Sinh liếc mắt xem thường nàng: “Ta cũng không muốn biết đau, thế nhưng có người nào đó có tật giật mình, trời vừa tối lúc ta đi tắm, liền lôi ngân phiếu dưới gầm giường trốn trong phòng đếm lại, sợ mình đếm sai.”
Xuỵt! Tần Châu Ngọc vội vàng che miệng chàng lại: “Chàng nói nhỏ một chút, đừng để người khác nghe thấy được. Các ca ca không biết thiếp xin tiền của tất cả bọn họ đâu, hơn nữa thiếp cũng chiếm được tiền riêng của hai tiểu tử thối nhà đại ca, thiếp đếm nhiều lần rồi, có hơn hai ngàn hai, chàng tuyệt đối đừng nói cho bọn họ đấy.”
“Cái gì? Hai ngàn?” Mặc dù Đông Sinh biết nàng giấu rất nhiều ngân phiếu dưới giường, nhưng cũng không lấy ra nhìn, vốn nghĩ nàng chỉ lừa chút tiền tiêu vặt, nào biết nàng gan to bằng trời như thế. Bổng lộc mấy chục năm văn thư của chàng cũng không quá hai ngàn đâu. Chàng vừa bực vừa buồn cười “Tiếu Ngọc, nàng mau đem tiền trả lại đi, nhất là hai đứa cháu, đến cả đứa nhỏ nàng cũng lừa gạt, nói ra lại làm trò cười cho người khác.”
“Thiếp không trả.”
“Nghe lời nào, ngày mai liền đem trả lại đi. Đã làm mẹ rồi, còn làm ra chuyện này. Tiền từ hiệu sách, đến lúc đó toàn bộ đều đưa cho nàng.”
“Thật hả?” Tần Châu Ngọc vui vẻ, xong lại hậm hực nằm xuống, “Nhưng mà, thiếp sợ để cho thiếp cầm lại làm mất đi, lần trước nếu không phải thiếp đánh rơi tiền, chàng cũng sẽ không bị Lý Nguyên khi dễ.”
Nói xong, tựa như nhớ ra cái gì đó, nàng trở mình nhảy xuống giường, lấy chồng ngân phiếu dưới giường ra, kín đáo đưa cho Đông Sinh: “Cái này cũng đưa cho chàng giữ, thiếp sợ mình lại làm mất lắm.”
Đông Sinh nghĩ nghĩ, nàng đã không chịu trả lại, thì để mình đem trả vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]