Ở kinh thành hai tháng liền, trước khi trở về quê mấy ngày, Quách đại nhân của Hàn Lâm viện bỗng đến Hầu phủ thăm Đông Sinh.
Vị Quách đại nhân này trời sinh tính tình ngay thẳng, không phải bởi vì Đông Sinh lắc mình một cái biến thành rể hiền của Hầu phủ mà đến a dua nịnh hót. Trong lòng ông luôn quý trọng nhân tài.
Trước kia ông sớm đã nhìn trúng tài học của Đông Sinh, không ngờ lại nhẹ dạ cả tin lời sàm ngôn, cho rằng chàng phẩm hạnh không đoan chính, thiếu chút nữa hủy hại người ta. Về sau Đông Sinh rời Hàn Lâm viện về quê, không biết có phải do nguyên nhân này hay không. Việc này khiến Quách đại nhân có chút hổ thẹn.
Đông Sinh rời Hàn Lâm viện hiển nhiên không liên quan đến sóng gió đó. Chàng cũng cực kỳ tôn kính vị đại nhân thanh liêm này. Hai người ở Hầu phủ trò chuyện vui vẻ.
Lúc rời đi, Quách đại nhân xoa tay cười hắc hắc, tựa hồ có chút khó nói.
Đông Sinh thấy thế, liền nói: “Quách đại nhân có lời gì, xin cứ nói.”
“Là như vậy, Tống tiên sinh, mấy áng văn chương ngươi để lại chỗ ta trước kia, ta quả thực rất thích, liền sai người đóng thành sách mang đến hiệu sách. Ông chủ hiệu sách cũng tán thưởng văn hay, không do dự liền tự in ấn rất nhiều bản. Đại khái hai ngày nữa sẽ thấy trên các hiệu sách ở kinh thành.”
Đông Sinh nhíu nhíu mày, lại cười: “Không có gì, vãn bối đã rõ.”
Quách đại nhân mỉm cười: “Tống tiên sinh, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033709/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.