Sáng sớm không sương, ánh sáng mặt trời hiền hòa xuyên thấu qua cửa kính rơi vãi vào phòng khách, điều này làm cho không gian bừng bừng sức sống.
Quách Tuyết Phương vừa dùng bữa sáng, nàng dùng tư thế cực kỳ lười biếng nằm trên ghế sa lông tiếp nhận sự phục vụ. Mỗi ngày nàng ăn sáng xong mới trang điểm, nàng trang điểm rất nhạt, rất đơn giản, rất ngẫu nhiên, nhưng bây giờ phần lớn có nhân viên trợ giúp.
Quách Tuyết Phương là người tôn trọng sự tự do, vì vậy nàng ghét ngồi bên cạnh bàn trang điểm, nàng có thể ngồi một nơi thoải mái, tự tiện hoạt động. Đây có thể nói là một thói quen của nàng, thời còn trẻ cũng vậy, bây giờ dù đã có con cũng không thay đổi.
- Mẹ, mẹ có ở đây không? Con đã đợi lâu rồi.
Một tiểu tử ba bốn tuổi mặc một bộ tây trang màu trắng chạy vào phòng khách, giọng nói rất lớn nhưng có chút ngượng ngịu.
- Được rồi, được rồi.
Quách Tuyết Phương thản nhiên nói, đúng là rất tốt, nàng khoát tay, nhân viên trang điểm lui xuống. Nàng ngồi thẳng người trên ghế sa lông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con trai, khi thấy vẻ mặt con thì nàng co quắp khóe miệng nói:
- Con làm gì thế? Sao ăn mặc như chú rể vậy?
Đứa bé cười cười, gương mặt hơi đỏ, rõ ràng cũng chẳng phải không biết chú rể là gì. Quách Tuyết Phương cười khanh khách nói:
- Ui da, con của mẹ còn biết thẹn, con ra mặt cho ai vậy? Mẹ không thích ngại ngùng như vậy, à, cha con ấy...Ừ...Đó là một người da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-quan-dao/1558616/chuong-1156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.