Xe phóng đi như tên bắn trên đường, màn đêm chậm rãi hàng lâm, dòng Thanh Giang đã lấp lánh ánh đèn. Thành Đô vào thu, tuy bầu trời ban ngày không một rặng mây, còn có vẻ nóng bức nhưng buổi tối lại mát mẻ. Vương Bình nói lái xe hạ cửa, gió sông từ bên ngoài ùa vào làm mái tóc hắn tán loạn, hắn lại giống như không phát hiện ra. Con đường này đi đến khu nhà của thường ủy tỉnh ủy, mục đích của Vương Bình hôm nay chính là nhà của thường ủy tỉnh ủy Trương Thanh Vân. Bây giờ là thời điểm quan trọng trong vấn đề điều chỉnh ban ngành Vũ Đức, Vương Bình không tìm ra đường đi tốt, rơi vào đường cùng mới tìm được Vi Cường. Hắn hy vọng Vi Cường có thể giúp đỡ, ít nhất cũng cho Trương Thanh Vân hiểu được nổi lòng của mình. Những năm nay Vương Bình hầu như không liên lạc với Trương Thanh Vân, vì vậy hắn căn bản không mặt mũi nào liên lạc qua điện thoại với Trương Thanh Vân. Hơn nữa người trong quan trường thường có kinh nghiệm, hắn biết nước đến chân mới nhảy là không tốt. Nếu Vương Bình cứ mạo muội liên lạc sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Trương Thanh Vân, như vậy kết quả sẽ càng thêm hỏng bét. Tính cách của Vi Cường rất hào sảng, sau khi hắn biết tâm tư của Vương Bình thì lập tức vỗ ngực nói sẽ đưa đến gặp Trương Thanh Vân, buổi tối mọi người cùng ăn chút cơm rau dưa. Vương Bình biết rất rõ quan hệ giữa Vi Cường và Trương Thanh Vân, nếu Vi Cường đã nói như vậy thì Vương Bình căn bản không thể nào từ chối, đành phải đồng ý. Nhưng dù Vương Bình đồng ý như vậy nhưng trong lòng vẫn không yên, hắn không biết được kết quả gặp mặt hôm nay sẽ như thế nào, gần đây hắn chưa từng căng thẳng như hôm nay. Vương Bình rất quen thuộc Trương Thanh Vân, hình tượng sớm nhất về Trương Thanh Vân chính là một cán bộ mặc áo sơ mi trắng đeo cà vạt sọc xanh, lúc đó Lệ Cương đưa hắn ra khỏi xó núi Ung Bình. Khi đó cấp bậc của Trương Thanh Vân và Vương Bình cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm, nhưng ai ngờ chỉ sau chục năm mà tình cảnh biến đổi lớn như thế? Trương Thanh Vân từ một nhân viên nhà nước thấp nhấp leo đến vị trí cao nhất ở Giang Nam chỉ trong thời gian hơn chục năm, đây hầu như là một truyền kỳ. Biến đổi khủng bố này làm cho Vương Bình cảm nhận được lực tác động quá lớn, trước đó hắn luôn xem trọng tương lai của Trương Thanh Vân, nhưng hắn không ngờ có một ngày đối phương sẽ quyết định vận mệnh của mình. Bây giờ cục diện ở Vũ Đức đã quá rõ ràng, Trương Thanh Vân sắp phát huy tác dụng mấu chốt, đăc biệt là chức vụ chủ tịch Vũ Đức sẽ phải xem xét ý kiến của Trương Thanh Vân. Điều này làm cho Vương Bình không thể không đi qua Trương Thanh Vân, nếu hắn muốn tiến lên thì phải gật đầu bái Trương Thanh Vân. Dưới tình thế này Vương Bình cảm thấy trong lòng rất hổ thẹn, tuy rất mất mặt nhưng không thể không nghĩ biện pháp dày mặt đến nương tựa. Có xe của Vi Cường dẫn đường nên rất thông suốt, xe nhanh chóng đến dưới lầu ngôi nhà trong khu thường ủy tỉnh ủy, Vi Cường tùy tiện từ trên xe bước xuống, sau đó vẫy vẫy tay về phia sau. Vương Bình hít vào một hơi thật sâu, lái xe mở cửa, hắn bước xuống rồi đi ra phía sau xách hai túi quà, cuối cùng vội vàng theo sau lưng Vi Cường. - Ôi dào, anh Vương đúng là thần thông quảng đại, tôi đã nói không cần mang theo thứ gì, anh lại không từ bỏ ý định. Như vậy tôi cũng không biết ý của chủ tịch là thế nào đâu đấy. Vi Cường lắc đầu nói, hắn vừa nói vừa nhấn chuông cửa. Vương Bình cười ngượng ngùng nói: - Chỉ là chút đặc sản của Vũ Đức và Vũ Lăng mà thôi, là những món hương vị quê hương của chủ tịch, chỉ là chút tâm ý mà thôi. Vi Cường cười cười không nói thêm điều gì nhưng trong lòng rất cảm thán, hắn biết rõ Vương Bình là người thế nào, trước kia nghe nói Vương Bình là thủ trưởng của Trương Thanh Vân, có thể thấy quan hệ giữa hai bên là thế nào. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m Bây giờ nhìn Vương Bình cười khiêm tốn, tất cả đã đảo ngược. Vi Cường là người am hiểu tính cách của Trương Thanh Vân, hắn biết thật ra Trương Thanh Vân không thích những chuyển biến này, vì hắn là người hoài niệm. Bộ dạng Vương Bình lúc này hoàn toàn có thể không kiêu ngạo không xu nịnh, như vậy mới làm Trương Thanh Vân sinh ra ấn tượng tốt, mà Vương Bình lại không hiểu đạo lý này. Tất nhiên Vi Cường biết có một số vấn đề không đơn giản như vậy, với thân phận của Trương Thanh Vân bây giờ, một nhân vật phó phòng nho nhỏ sao có thể không kiêu ngạoi không xu nịnh khi đối diện với hắn? Lúc này Trương Thanh Vân ở nhà đang được người giúp việc giúp ngâm chân, đây là hạng mục bảo vệ sức khỏe mà Triệu Giai Ngọc sắp xếp, chiều nào Trương Thanh Vân cũng phải bắt buộc ngâm chân. Quan viên cấp bộ trưởng thường có nhân viên chuyên dinh dưỡng và hộ lý, mặt khác còn có một đầu bếp, một nhân viên cần vụ, một cảnh vệ. Có thể nói Trương Thanh Vân không cần suy xét gì cho cuộc sống, mọi chuyện đều có chuyên gia giúp đỡ, hắn chỉ quan tâm công tác mà thôi. Trương Thanh Vân bây giờ cũng dần thích ứng với trạng thái cuộc sống như vậy, tâm tính cũng dần là của quan lớn. Nhưng những đãi ngộ của hắn thường rất ít người biết, cửa nhà hắn lại khá sâu, người thường khó thể đến nhà, không phải là khó đến, căn bản là không dám đến. Vi Cường là khách quen ở chỗ này, nghiễm nhiên cũng là một nửa chủ nhân, hắn vào cũng không cần chào hỏi Trương Thanh Vân mà phân phó người giúp Vương Bình tiếp nhận những thứ lỉnh kỉnh, sau đó lại sắp xếp người châm trà, hắn muốn uống một ly Nghi Hồng, trong khi đó gọi trà Long Tỉnh. - Chủ tịch, ngâm chân là một sự hưởng thụ, tôi thấy ánh ngâm chân mà trong lòng cũng ngứa ngáy, xem ra sau này tôi nên có một thói quen tốt như vậy. Vi Cường tùy tiện nói, hắn đặt mông ngồi lên ghế sa lông ở phòng khách. Trương Thanh Vân cũng không nhìn thấy Vương Bình, vì hắn đang ngẩng đầu lên trên, nhắm mắt dưỡng thần để hưởng thụ mát xa. Vi Cường bĩu môi với Vương Bình, hắn chỉ xuống ghế sa lông tỏ ý cứ ngồi. Vương Bình khẽ gật đầu, hắn thận trọng như một đứa trẻ vào nhà người lạ, mông chỉ đặt một phần lên ghế sa lông, lưng ngồi thẳng tắp. - Hừ! Trương Thanh Vân hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, sau đó hắn khoát tay cho hộ lý tiến lên đỡ. Vương Bình vừa ngồi xuống lại đứng lên, hắn khẽ nói: - Chào chủ tịch. Trương Thanh Vân thấy Vương Bình thì có chút sững sốt, ngay sau đó hắn lại cười cười rồi áp tay xuống nói: - Bí thư Vương à, ngồi, mời ngồi. Trương Thanh Vân dùng ánh mắt giận dữ nhìn Vi Cường: - Anh đúng là thần nhân cằn nhằn, nói mang người thần bí đến dùng cơm, tôi còn tưởng là ai. Bí thư Vương là lãnh đạo cũ của tôi, sao anh không nói thẳng ra. Trương Thanh Vân vừa nói vừa để nhân viên thu dọn, hắn đeo dép lê nói: - Bí thư Vương, tối nay chúng ta uống vài ly, tôi đã lâu chưa uống với anh. Vương Bình vẫn không dám ngồi xuống, Trương Thanh Vân khách khí làm hắn càng xấu hổ, vì vậy mà đỏ mặt. - Hút thuốc thôi. Vi Cường cầm lấy một gói thuốc trên bàn trà của Trương Thanh Vân, hắn châm cho mình một điếu, sau đó cho Vương Bình một điếu, hắn nói: - Anh Vương, tôi đã nói với anh rồi, dù làm gì thì ở đây cũng không ai nói anh vi phạm kỷ luật, cũng không ai nói xấu. Điếu thuốc này nếu đem ra ngoài hút thì cũng hơi phiền đấy. Vương Bình nhận điếu thuốc Vi Cường đưa tới, sau khi bị Vi Cường nói lời trêu chọc thì tâm tình hắn dần bình tĩnh trở lại. Hắn thấy Trương Thanh Vân không có thành kiến gì với mình, ngược lại còn luôn nhớ chuyện xưa, điều này làm hắn rất phấn chấn. Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Vương Bình lại càng trách mình, hắn cảm thấy nhiều năm qua mình không liên lạc với Trương Thanh Vân, đây rõ ràng là thiếu nợ, thậm chí có thể nói là điều khó tưởng. Thật ra trong lòng Vương Bình thì rất muốn đứng thành hàng với Trương Thanh Vân, nhưng sau khi Tạ Minh Quân rơi đài, con đường làm quan của hắn bị ghẻ lạnh, mắt lạnh nhìn vào quá nhiều, vì vậy sau này thường tự tạo nên khoảng cách với những người có quen biết trước đó. Trương Thanh Vân là mặt trời giữa ban trưa, Vương Bình sợ Trương Thanh Vân sẽ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn mình, vì vậy tâm lý rất khó chịu. Lúc đầu không liên lạc, sau đó cũng không liên lạc, dần dà đến cục diện ngày hôm nay. Thật ra bây giờ Vương Bình quay đầu nhìn lại, Trương Thanh Vân căn bản không quan tâm đến vấn đề này, đến bây giờ vẫn không xem chuyện liên quan đến Tạ Minh Quân áp đặt lên người Vương Bình. Rõ ràng là Vương Bình lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Bữa tối khá đơn sơ, nhưng nếu nói một cách nghiêm khắc thì chú trọng sức khỏe. Gần đây Trương Thanh Vân dùng thức ăn khá nhẹ, bỏ qua nhiều thức ăn mặn, hôm nay vì có hai người Vương Bình đến, vì thế hắn nói phòng bếp làm thêm vài món mặn. Nhưng nấu thịt cũng khác với kiểu Giang Nam, không đầy dầu và cay xè, khẩu vị theo hiểu Hoài Dương. Vi Cường ăn như vậy cảm thấy không quen, vì thế hắn thầm hối hận, điều này làm cho Vương Bình không thể không giả vờ như ăn rất ngon. Thật ra hắn cũng không quen những món thế này, rất khó nuốt, hắn ăn từng miếng nhỏ, cố gắng nuốt xuống, rất khổ sở. Trương Thanh Vân cười với lời phàn nàn của Vi Cường: - Anh đấy, tôi đã nói ăn bên ngoài, anh không nghe. Tôi nói rồi, điều này không thể trách tôi, bây giờ tôi chỉ có một đầu bếp, chỉ nấu như vậy mà thôi. Vì cách nấu đơn giản và lành mạnh thế này thường sẽ làm người ta cảm thấy không quen, nhưng ăn lâu sẽ cảm thấy lợi ích, sức khỏe sẽ tốt hơn. - Chủ tịch nói đúng, muốn khỏe mạnh thì món ăn Giang Nam là không ổn, quá mặn, quá nhiều dầu mỡ. Ở Vũ Đức quê anh cũng có vài món nhạt rất tốt, có thể nói là món ngon mà có lợi cho sức khỏe. Vương Bình đã lâu không chen lời nào, bây giờ nói ra vài câu, có thể nói là xem xét từng câu từng chữ. Vương Bình rất hâm mộ Vi Cường, đối phương có thể tùy tiện trước mặt Trương Thanh Vân. Nhưng hắn biết rõ hành vi của Vi Cường không thể học theo, hắn cần dùng một phương pháp khác để liên hệ với Trương Thanh Vân. Nếu lần này Vương Bình làm chủ tịch thành phố Vũ Đức, hắn sẽ dán nhãn chữ "Trương", biết đâu từ hôm nay trở đi, Vương Bình sẽ định vị lại quạn hệ với Trương Thanh Vân?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]