Chương trước
Chương sau
Gian phòng rất yên tĩnh, Tả Phụng Sơn đỏ bừng mặt, trước nay hắn luôn là người tự tin kiêu ngạo, là một cục trưởng cục công an tỉnh, hắn cũng là quan quyền cao chức trọng, hễ là quan đứng đầu một ban ngành thì đều là nhân vật không tầm thường.
Trước ngày hôm nay, Tả Phụng Sơn dù ở trước mặt Trương Thanh Vân cũng chưa từng nghĩ sẽ cẩn trọng. Tất nhiên hắn căn bản không tôn trọng Trương Thanh Vân, cục công an tỉnh là đơn vị lệ thuộc trực tiếp vào khối chính quyền tỉnh, nhưng Tả Phụng Sơn chỉ biết làm ngựa đầu đàn cho khối tỉnh ủy, đối với lãnh đạo khối chính quyền được phân công quản lý, hắn biểu hiện kính cẩn nhưng rõ ràng chẳng ai làm gì được.
Nhưng hôm nay Tả Phụng Sơn đối mặt với lời phê bình của Trương Thanh Vân lại không có lơi nào để nói, lời nói của Trương Thanh Vân như dao sắc đâm vào lòng hắn, sự việc mất khống chế ở Vũ Lăng hoàn toàn là trách nhiệm của hắn, khó thể trốn tránh.
Phàm Cương rót một ly trà đặt trước mặt Trương Thanh Vân, hắn gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó quay đầu nói với Thang Vận Quốc:
- Bí thư Thang, sự việc Vũ Lăng tôi đã sắp xếp người xử lý ở giai đoạn đầu tiên, Chu Quốc Lập là người có kinh nghiệm xử lý vấn đề, sáng nay cục diện đã cơ bản được khống chế.
- Nhưng sự cố lần này không thể khinh thường, nếu như trước đó không có chuẩn bị thì hậu quả là khó tưởng. Dù là như vậy thì cảnh quan du lịch ở Vũ Lăng cần phải đóng cửa giữ gìn, mặt khác trước mắt đã có nhân viên thương vong, ít nhất cũng có một người tử vong trong lúc xung đột, còn chuyện tin tức, tôi đã ra lệnh cho Chu Quốc Lập, còn có Lí Đạo Thành và Vương Tái Quá, trưa nay hai người bọn họ nhất định sẽ báo cáo cho tỉnh ủy và khối chính quyền.
Trương Thanh Vân nói đến đây cũng không chú ý đến sự kinh ngạc của mọi người, khóe miệng hắn cong lên thành đường, hắn tiếp tục:
- Hành động lần này sử dụng cảnh sát cơ động, còn có cả bộ đội phân khu Vũ Lăng, vì tình huống đặc thù nên trong lúc bắt đầu hành động đã bắt được rất nhiều luu manh dẫn đầu gây rối.
- Trước mắt nhóm người này đã được giao đến cục công an thành phố Vũ Lăng, tôi đã ra lệnh cho Chu Quốc Lập bắt đầu thẩm vấn, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân cụ thể của sự việc lần này. Tất nhiên, vì muốn làm tốt công tác, còn phải có sự phối hợp công tác của cục trưởng Tả, chúng ta cần phải điều binh mạnh tướng tài tra rõ vụ việc.
- Còn nữa, không loại trừ sự việc đã kinh động trung ương, chúng ta sử dụng bộ đội, vì vậy khó thể che. Tất nhiên vấn đề truyền thông và phong tỏa tin tức tôi đã ra lệnh cho Vũ Lăng làm rất tốt, vì vậy ảnh hưởng tiêu cực lần này tuyệt đối có thể khống chế... xem tại TruyenFull.vn
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, đám người trong phòng ngây ra như phỗng, rõ ràng biểu hiện của Trương Thanh Vân vượt xa những dự đoán của bọn họ. Trương Thanh Vân thông qua đâu để biết Vũ Lăng gặp chuyện không may? Hơn nữa hắn vì sao có thể đưa ra phản ứng nhanh chóng như vậy? Còn nữa, phó chủ tịch Chu Quốc Lập sao có thể đến hiện trường nhanh như vậy? Những nghi vấn này liên tục xuất hiện trong lòng đám người.
Trần Hiểu nhìn Trương Thanh Vân, hắn mở miệng vài lần định hỏi nhưng lại thôi. Hội ý thường ủy lần trước hai người đã va chạm lần đầu tiên, quan hệ giữa hai bên cũng chịu ảnh hưởng lớn, hôm nay dưới trường hợp này, Trần Hiểu chủ động hỏi Trương Thanh Vân sẽ mất hết mặt mũi.
- Khụ, khụ!
Thang Vận Quốc ho khan vài tiếng, lão nói:
- Chủ tịch có thể phản ứng kịp thời, điều này thật sự làm mọi người cảm thấy xấu hổ, nếu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi lại biết quá ít, rốt cuộc vì nguyên nhân gì?
Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư không cần cảm thấy kỳ quái, thật ra chuyện Vũ Lăng tôi đã có dự đoán từ trước. Thời gian trước đó tôi nhận được một đơn thư tố cáo, lúc đó tôi đã cảnh giác, hiểu Vũ Lăng có thể có nhân tố mất ổn định. Sau này khi đánh đuổi tội phạm ở Vũ Đức, phương diện Vũ Lăng phản hồi lên những tin tức bất ổn, vì vậy tôi ra lệnh cho chủ tịch Chu, để anh ấy tổ chức lực lượng, nếu Vũ Lăng có bất kỳ đọng thái nào phải xử lý ngay lập tức.
- Ngày hôm qua sự việc đột nhiên phát sinh, chủ tịch Chu trước tiên vì muốn phong tỏa tin tức nên cho bội đội cắt đứt tất cả thông tin. Còn tuyến điện thoại thị ủy, vì đám người Lí Đạo Thành phải chỉ huy dẹp loạn, trước tiên không thể phản ánh tình huống...
Trương Thanh Vân thản nhiên nói rõ ngọn nguồn, nhưng điểm mấu chốt lại được hắn nói sơ lược, ví dụ như liên lạc với bộ đội thế nào, Chu Quốc Lập triển khai công tác ra sao...Còn nữa, Vũ Lăng sắp xảy ra chuyện không may và phát sinh từ nơi đâu.
Thật ra sự kiện Vũ Lăng xuất phát từ Nghê Thu Nguyệt và Quách Tuyết Phương, hơn nữa sự kiện còn phát sinh từ nguyên nhân rất phức tạp. Có một bộ phận dân chúng gây rối, mặt khác cũng có vài thế lực châm ngòi giúp sức.
Trương Thanh Vân bây giờ đã khống chế rất nhiều chứng nhân, hắn đang khẩn cấp thẩm vấn, mục đích chính là tím được cán dao của vài tên phái Cao gia. Sau đó hắn sẽ mượn cơ hội tạo ra áp lực giải quyết cục diện khó khăn ở Giang Nam.
Tất nhiên những thứ này Trương Thanh Vân không thể nói ra, dù nói ra cũng không phải bí mật, nhưng hắn nhất định làm cho đám người ở đây biết rõ, hắn đã sớm ra tay. Rốt cuộc hắn làm đến mức độ nào, nắm giữ bao nhiêu tình huống thì càng hồ đồ càng tốt, như vậy sẽ làm cho đối phương mặc sức tưởng tượng.
Vẻ mặt Thang Vận Quốc biến đổi vài lượt, lão nào phải người tầm thường, sao không nghe ra những suy nghĩ sâu xa trong lời nói của Trương Thanh Vân. Lão kinh ngạc nửa ngày, cuối cùng cũng không nói gì thêm nhưng trong lòng thầm nghĩ về hội ý thường ủy vài ngày trước.
Khi đó Trương Thanh Vân đã thật sự biết Vũ Lăng rất căng, hắn đã làm tốt tất cả chuẩn bị nhưng không tiết lộ chút tin tức nào. Lệ Cương bị ép đến tuyệt cảnh ở Vũ Đức, hắn vẫn rất tỉnh táo, có vấn đề hay không?
Thang Vận Quốc là người đa nghi, lão nghĩ đến những thứ này mà trong lòng dần trầm xuống, lão khong biết rốt cuộc Trương Thanh Vân nắm giữ được những thứ gì, mặt khác tình thế Vũ Lăng bên kia là ra sao? Phải biết rằng Vũ Lăng là nơi tập trung tất cả các thế lực, Vũ Lăng gặp chuyện không may, Trương Thanh Vân có được bao nhiêu bài tẩy?
Còn nữa, Trương Thanh Vân đã sớm kéo quan hệ với bộ đội, trong sự kiện này có hình bóng của trung ương hay không?
Thang Vận Quốc càng nghĩ càng sợ, trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn. Trên cuộc hội ý thường ủy trước đó lão không nóng lòng tỏ thái độ để ép chết Trương Thanh Vân, nếu không thì hôm nay hai người rất khó nói chuyện.
Xem ra Trương Thanh Vân đã có tư thế tính từ trước, nhất định dựa vào chuyện Vũ Lăng để nói chuyện, không thể không nói Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân vẫn còn phải hợp tác với nhau. Nếu trước đây hai người có khúc mắc trên hội ý thường ủy, bây giờ Trương Thanh Vân sợ rằng còn kiêng kỵ hơn.
"Trương Thanh Vân đúng là một người quá hiểm, đúng là ép chó ăn ***!"
Thang Vận Quốc thầm nghĩ nhưng trên mặt không có chút biểu lộ, lão nói:
- Chủ tịch Trương cũng rất lớn gan, tôi đây không biết sự việc mà cảm thấy rất sợ hãi, nếu cứ tiếp tục còn và lần thế này thì tính mạng của tôi cũng chẳng còn.
Thang Vận Quốc nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói:
- Cục diện đã được khống chế là quá tốt, anh toàn quyền phụ trách giải quyết hậu quả sự việc, bí thư Liêu phải toàn quyền giúp đỡ công tác của chủ tịch Trương, tỉnh ủy và chính quyền chúng ta phải đoàn kết cùng xử lý tốt sự kiện Vũ Lăng, trong chuyện này chủ tịch Trương là người tổng phụ trách.
Thang Vận Quốc nói ra những lời này đã thể hiện trí tuệ của một bí thư tỉnh ủy, khi sự việc đã là ván đóng thuyền, lão lập tức biế thời thế, cho Trương Thanh Vân tiện nghi lớn, để hắn toàn quyền xử lý sự kiện Vũ Lăng.
Dù sao Thang Vận Quốc cũng không hiểu tình huống, nếu như vậy không bằng giao tất cả cho Trương Thanh Vân. Lão giao trách nhiệm cho Trương Thanh Vân, công lao cũng cho Trương Thanh Vân, nếu xử lý sự kiện Vũ Lăng không tốt thì Trương Thanh Vân phụ trách.
Nếu xử lý tốt, sự kiện Vũ Lăng sẽ không được đưa ra ngoài sáng, cũng không phải là một chuyện có nhiều công lao, Trương Thanh Vân có được thứ gì?
Trong lòng Thang Vận Quốc biết rõ, Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ dựa vào sự kiện lần này để dựng lên uy tín và muốn chút quyền. Bây giờ sự việc đã đến nước này, Trương Thanh Vân tạo nên thế hiểm, tất nhiên sẽ không vào núi về không, lúc cần thiết Thang Vận Quốc phải thả ra cho hắn chút quyền.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Thang Vận Quốc đã xem xét lợi hại rất rõ ràng, đã thể hiện được sự quyết đoán của bí thư tỉnh ủy vào thời điểm quyết định. Trương Thanh Vân rất hài lòng với Thang Vận Quốc, hắn lập tức bày tỏ thái độ tin tưởng, nhất định sẽ xử lý tốt sự kiện Vũ Lăng.
Trương Thanh Vân có được sự ăn ý với Thang Vận Quốc, sau đó hắn quay đầu nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Các vị, bây giờ cục diện Vũ Lăng tuy đã được khống chế, nhưng chuyện đã xảy ra, tổn thất cũng đã có, cũng có người thương vong, hơn nữa ảnh hưởng tiêu cực đang dần tràn lan.
- Dưới tình huống thế này, chúng ta không thể phớt lờ. Tôi dùng một từ tục tĩu để nói trước, trong công tác giải quyết hậu quả ở Vũ Lăng, tất cả hành động đều phải nghe chỉ huy, nếu ai tự tiện hành động, tạo thành tin tức ảnh hưởng, tổn hại hình tượng Giang Nam, cũng đừng trách tôi không khách khí.
Trương Thanh Vân nói ra những lời này với giọng điệu đằng đằng sát khí, đám người đang ngồi trong phòng ngoài Thang Vận Quốc đều trở nên nghiêm túc. Trần Hiểu lúc này có vẻ rất khó coi, trong lòng hắn thầm mắng Trương Thanh Vân cáo mượn oai hùm.
Nhưng vào thời điểm này Trần Hiểu tuyệt đối không dám bày tỏ sự bất mãn với Trương Thanh Vân, dù hắn có tình nguyện hay không thì đều phải cúi đầu. Trương Thanh Vân ra lệnh, hắn không thể không theo, vì sự kiện ở Vũ Lăng quá lớn, không phải nhỏ, nếu truy cứu trách nhiệm thì một kẻ chỉ huy sự kiện Vũ Đức như Trần Hiểu khó tránh khỏi trách nhiệm.
Liêu Khải Hoa và Tả Phụng Sơn thì không giống như Trần Hiểu, đặc biệt là Tả Phụng Sơn, hắn đứng đầu một đơn vị trong khối chính quyền của Trương Thanh Vân, nhưng hắn lại không đứng cùng chỗ với chủ tịch Trương. Cục diện đã đến nước này, Trương Thanh Vân đã trở thành người lãnh đạo trực tiếp của hắn, trong lòng hắn càng mất tự nhiên.
Hơn nữa điều làm Tả Phụng Sơn cảm thấy không ổn chính là cảm thấy sự kiện như vừa mới bắt đầu, Trương Thanh Vân đang tung lưới chờ người chui đầu vào. Rất rõ thể Tả Phụng Sơn sẽ là mục tiêu đầu tiên của Trương Thanh Vân.
Cảm giác như vậy là quá tệ, điều này làm cho Tả Phụng Sơn đứng ngồi không yên, hắn thầm nghĩ muốn mọc cánh bay đến Vũ Lăng xem xét rõ ràng tình huống
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.