Chương trước
Chương sau
Đây không phải là lần đầu tiên Trương Thanh Vân tiếp xúc với Lăng Tổ Hồng, hơn nữa ấn tượng của hắn về Lăng Tổ Hồng là không tệ. Trước kia khi lão là bí thư thành phố Hoàng Hải thì hành vi rất mạnh mẽ, bây giờ lão là một thành viên lãnh đạo cao tầng trong nước, còn là một tồn tại cao cấp, tất nhiên khí độ sẽ ngày càng ôn hòa hơn.
Lần này Trương Thanh Vân đến khu chính phủ, Lăng Tổ Hồng cũng rút ra chút thời gian cấp bách để tiếp xúc.
Trong lúc nói chuyện, đầu tiên Lăng Tổ Hồng nói về sự coi trọng cao độ của trung ương với sự việc Trương Thanh Vân về Giang Nam. Trước đó Trương Thanh Vân đã đề xuất vấn đề Giang Nam phải dựa vào ý kiến của cán bộ và nhân dân Giang Nam, có thể nói là tìm đúng trọng điểm mâu thuẫn. Trong hội nghị bộ chính trị thì mọi người đều nhất trí cho rằng Trương Thanh Vân đã nắm chắc ý đồ giải quết vấn đề Giang Nam.
Thứ hai, Lăng Tổ Hồng căn cứ và ý kiến đề xuất của Trương Thanh Vân mà chăm chú phân tích hiện trạng trước mắt ở Giang Nam, sau đó lão nói:
- Đồng chí Trương Thanh Vân, căn cứ vào tinh túy trong ý kiến của cậu, trung ương càng có thêm một quyết sách can đảm...
Lăng Tổ Hồng nói đến đây thì vẻ mặt rất nghiêm túc, lão trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục nói:
- Con đường này ngoài điều tra những cán bộ có vấn đề thì tất cả những gì ở Giang Nam phải bảo trì nguyên trạng, không điều chỉnh ban ngành Giang Nam ngay lập tức, mục đích tất nhiên là giữ lại ban ngành để ổn định tình hình...
- Điều này...
Vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút biến đổi, hắn nói:
- Thủ tướng Lăng, cái gì là bảo trì nguyên trạng, không phải nói trung ương sẽ không động sao? Như vậy sao giải quyết được vấn đề? Tôi nói muốn dựa vào cán bộ bản địa Giang Nam, nhưng cục diện Giang Nam lúc này là rất khó cứu...
Lăng Tổ Hồng cười cười nói:
- Tôi còn có một câu chưa nói, đó chính là chúng ta vừa ngăn chặn ban ngành Giang Nam phát triển theo hướng bất lợi, hơn nữa còn phải phát huy những ưu thế thiên thời, địa lợi, nhân hòa của ban ngành hiện hữu. Chúng ta chọn phương pháp đánh bền bỉ, chậm rãi giải quyết vấn đề của Giang Nam trong vô hình.
Trương Thanh Vân hé miệng không nói, hắn không thể không thừa nhận Lăng Tổ Hồng nói như vậy là cực kỳ lớn gan, vừa nghe qua đã cảm thấy khó tưởng, nhưng nếu xem xét tinh tế thì phát hiện ý đồ này không phải không hợp lý.
Giang Nam rối loạn ở nơi nào thì ai cũng biết, nhưng nếu phân tích sự vụ một cách cụ thể, thật ra chỉ có một câu, đó chính là vấn đề của con người.
Nhưng ai có vấn đề, vấn đề nằm ở đâu, ai có nhiều vấn đề hơn, bây giờ cũng không rõ ràng. Nếu đứng từ thủ đô nhìn Giang Nam, hơn mười vị thường ủy tỉnh ủy Giang Nam đều là quan viên phái con nhà quan, chẳng lẽ cần phải đổi dời tất cả?
Mặt khác phe phái thường rất phức tạp, quan viên phái con nhà quan thường không nhất định đều có vấn đề, mà những cán bộ khác cũng không nhất định đều trong sạch. Vấn đề này không ai nói cho rõ ràng, vì vậy lúc này điều chỉnh ban ngành Giang Nam có thể nói là mù quáng.
Ví dụ như Hoa Đông vài năm trước, khi điều chỉnh ban ngành thường ủy tỉnh ủy, chưa nói đến vấn đề ảnh hưởng đến sự phát triển của Giang Nam thì sự thật đã chứng minh những gì ở Hoa Đông năm xưa là chấn động quá lớn, nếu không phải chẳng còn cách nào khác thì khi đó trung ương cũng sẽ không đưa ra hạ sách như vậy.
Nếu đã có kinh nghiệm từ Hoa Đông, như vậy Giang Nam còn đi theo hướng đó nữa sao? Giang Nam và Hoa Đông giống nhau sao? Trương Thanh Vân có thể hiểu được sự khổ tâm của trung ương, tất nhiên trung ương sẽ không hy vọng Giang Nam sẽ biến đổi lớn.
Bây giờ kinh tế cả nước đều gặp cục diện khốn đốn, dù là chính quyền hay nhân dân, mọi người cần phải có lòng tin, có sĩ khí. Nếu Giang Nam biến đổi lớn, rất có thể Giang Nam sẽ không ổn, Giang Nam nằm ở trung bộ trong nước, cũng không phải là một tồn tại cô lập.
Vấn đề ở Giang Nam sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến những tỉnh thành phố ở xung quanh, vì vậy mà sẽ ảnh hưởng đế sức sống kinh tế của cả nước, cục diện như vậy là trung ương không muốn nhìn qua. Lúc này những ý kiến của Trương Thanh Vân đã được trung ương coi trọng, tất nhiên vấn đề rất lớn chính là hắn cùng ý với trung ương, nhưng...
Trương Thanh Vân cảm thấy trong sự kiện này có vấn đề, khóe môi trở nên co giật, khi đang định mở lời thì Lăng Tổ Hồng đã nói:
- Đồng chí Thanh Vân, trung ương cố ý cho cậu đến Giang Nam, vừa rồi tôi cũng đã nói rõ tất cả, nhiệm vụ lần này chỉ giao cho một mình cậu hoàn thành.
Bàn tay Trương Thanh Vân chợt run rẩy, hắn nói:
- Chỉ một mình tôi sao?
Lăng Tổ Hồng cười nói:
- Nếu nói một cách chính xác thì còn toàn thể cán bộ và quần chúng Giang Nam, tất cả mọi người phải đồng tâm hợp lực giải quyết vấn đề và ổn định Giang Nam.
Trương Thanh Vân ngậm miệng không nói, trong lòng thầm tính toán, trước đó hắn không ngờ mục đích nói chuyện của Lăng Tổ Hồng là như vậy, hắn phán đoán kế hoạch của trung ương sẽ là điều chỉnh ban ngành theo diện rộng.
Hôm nay Lăng Tổ Hồng nói chuyện đã lộ ra ý đồ của trung ương, rõ ràng đã thay đổi ước nguyện ban đầu, sửa đổi phương án điều chỉnh trên diện rộng, nhưng lại chỉ cho một mình Trương Thanh Vân đến Giang Nam sao? Vị trí của hắn cũng không được điều chỉnh sao? Nếu là như vậy thì trọng trách là quá nặng.
Trương Thanh Vân chưa từng nghĩ đến tình huống này, vì vậy mà không dám tỏ thái độ ngay lập tức. Nhưng dưới trường hợp này, rõ ràng thời gian rất căng, Lăng Tổ Hồng thân là thường ủy bộ chính trị trung ương, chương trình của lão rất căng, cũng không cho phép Trương Thanh Vân có nhiều thời gian do dự.
- Thanh Vân, cậu cảm thấy Giang Nam so với Hoa Đông là thế nào?
Lăng Tổ Hồng nói, sau đó dừng lại rồi bổ sung:
- Tôi nói đến Hoa Đông vài năm trước.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt:
- Giang Nam kém xa Hoa Đông, thứ gì cũng kém...
Trương Thanh Vân nói xong thì thật sự hiểu rõ ý nghĩ của Lăng Tổ Hồng. Những năm trước Trương Thanh Vân từ vị trí cục trưởng một cục trong ủy ban cải cách trung ương xuống Hoa Đông, lúc đó cục diện là thế nào?
Khi đó Trương Thanh Vân hoàn toàn xa lạ với Hoa Đông, hơn nữa Hoa Đông lại được quan viên phái Hoa Đông xây dựng bền chặt như sắt thép, tất nhiên hắn cũng không dám nắm chắc sẽ thành công lớn. Nhưng bây giờ, dù tình thế ở Giang Nam rất phức tạp, nhưng Trương Thanh Vân công tác ở Giang Nam nhiều năm, hắn có căn cơ và quen thuộc tình huống. Tuy bây giờ hắn đơn thương độc mã và có chút khó khăn, nhưng rõ ràng vẫn không so sánh với tình cảnh xuống Hoa Đông năm xưa.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì không còn do dự, hắn nói:
- Thủ tướng Lăng, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó.
Lăng Tổ Hồng híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau trên mặt lộ ra nụ cười, đây rõ ràng là nụ cười khuyến khích và cổ vũ. Khi Trương Thanh Vân nghe được nhiệm vụ thì không trả lời ngay, tất nhiên đang đánh giá mức độ khó khăn của công tác, nếu xét về phương diện này thì rõ ràng đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Lăng Tổ Hồng dùng ngôn từ cổ vũ Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục trong thời gian ngắn, điều này nói rõ hắn dám liều mạng. Đây chính là điều đáng quý của cán bộ trẻ.
Trương Thanh Vân vừa có được sự trầm ổn vừa nhiệt tình, còn vấn đề về năng lực và tư tưởng giác ngộ thì không cần bàn, hắn là người chống lại khảo nghiệm. Để một cán bộ vĩ đại như thế này xuống Giang Nam, đây rõ ràng là một quyết định anh minh.
Sau đó Lăng Tổ Hồng và Trương Thanh Vân hàn huyên khá lâu, lần này xem như cơ bản làm xong vấn đề nói chuyện với tổ chức, nhưng kết quả cuối cùng vẫn còn phải được quyết định thông qua hội nghị bộ chính trị. Nhưng lúc này Lăng Tổ Hồng đã bày tỏ với Trương Thanh Vân, nói lão đã liên hệ với bộ thương mại, công tác của Trương Thanh Vân ở bộ thương mại có thể được hoãn lại, Lăng Tổ Hồng muốn hắn lập tức tiến vào trong tiết tấu ở Giang Nam.
Dù chương trình của Lăng Tổ Hồng là rất căng, đã sớm định ra chỉ nói chuyện nửa giờ nhưng vẫn bị kéo ra năm phút. Cuối cùng Lăng Tổ Hồng nói lời cổ vũ:
- Thanh Vân, lần này cậu đến Giang Nam được trung ương kỳ vọng rất cao.
- Hôm nay tôi nói chuyện với cậu, tôi đại biểu cho trung ương đảng. Trước đó thủ tướng đã từng dặn dò, tôi phải nói thấu triệt, phải nói rõ khó khăn. Mặt khác phó chủ tịch Lương cũng đã nói, cậu là một cán bộ bộ trưởng trẻ tuổi nhất nước.
- Danh hiệu này cũng không dễ gánh, nhưng cũng vì danh hiệu này mà danh tiếng của cậu trong nước rất mạnh. Phó chủ tịch Lương nói rõ, danh tiếng của cậu phần lớn vì người ta cảm thấy hiếu kỳ, một phần khác cũng vì người ta nghi vấn, nghi ngờ cán bộ trẻ có thật sự đảm nhiệm được vị trí cao hay không?
- Phó chủ tịch Lương nói, lần này cậu đến Giang Nam là đá thử vàng. Anh ấy hy vọng cậu có thể dùng hành động thực tế để chứng minh cho nhân dân, cậu không thẹn với danh hiệu cán bộ trẻ ưu tú trong nước... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Những năm qua Trương Thanh Vân đã rèn được tâm tính không quan tâm hơn thua, nhưng bây giờ nghe Lăng Tổ Hồng nhắc đến thủ tướng Đỗ và phó chủ tịch Lương, tâm tình của hắn có chút kích động, hắn đứng lên nói:
- Cám ơn sự cổ vũ và quan tâm của lãnh đạo, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Khi Trương Thanh Vân nói những lời này thì thật sự có tự tin, đồng thời cũng có chút tự hào. Trong hơn ba mươi tỉnh thành trong nước, sợ rằng sẽ không có vị lãnh đạo nào sa vào cuộc chiến như Trương Thanh Vân. Hắn được hội đàm với thường ủy bộ chính trị trung ương, phó thủ tướng chính phủ, hơn nữa còn có được những lời dặn dò của thủ tướng chính phủ, còn có những lời khích lệ của phó chủ tịch nước.
Kết quả ở Giang Nam đã làm cho rất nhiều người chịu nhục, trong đó có cả Triệu Văn Phong và Nghiêm Tụng Tuấn, hai người này là đại biểu điển hình. Bây giờ Trương Thanh Vân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hắn lao đến Giang Nam thay thế cho Nghiêm Tụng Tuấn, hắn tin mình sẽ nhất định không giẫm lên vết xe đổ của hai người kia.
Xe chạy ra khỏi Trung Nam Hải rồi đi trên đường Trường An, hôm nay thủ đô muôn xanh ngàn tía, ánh đèn lấp loáng. Bầu trời đầu hạ cuối xuân ở phương Bắc không u ám như phương Nam, khoảng không cao xa, tuy không thấy ánh sao nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được sắc xanh...
Trương Thanh Vân nói lái xe Mao Khiêm đi đến quảng trường, Trương Thanh Vân để Mao Khiêm tự mình đi tìm chỗ đậu xe, chính hắn lại tùy ý đi tản bộ.
Buổi tối người trên quảng trường rất tấp nập, có nhiều người đến rèn luyện sức khỏe, cũng có nhiều du khách đến du lịch, Trương Thanh Vân hòa mình vào bên trong mà cảm thấy có chút thân thiết.
- Này, tiên sinh, làm phiền anh một lúc được không?
Một âm thanh vang lên bên cạnh Trương Thanh Vân, hắn quay đầu và nhìn thấy một nhà ba người đang muốn chụp ảnh hộ.
Trương Thanh Vân vui vẻ nhận máy ảnh chụp một cặp vợ chồng trẻ và con gái, sau lưng bọn họ chính là tượng đài anh hùng, có thể thấy bọn họ rất vui vẻ và thả lỏng.
- Cám ơn tiên sinh, lần sau chào mừng anh đến với Giang Nam chúng tôi, phong cảnh rất đẹp...
Trương Thanh Vân nghe như vậy mà có chút thất thần, Giang Nam, đẹp sao? Ai nói? Trong lòng hắn có ý nghĩ này, kích động cũng bành trướng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.