Trương Thanh Vân cũng không có chuẩn bị quá đặc biệt cho chuyến thăm bênh lần này, hắn mua một bó hoa, sau đó tăng thêm vài phần hoa quả. Đáng tiếc là hắn không biết, trước nay Tần Vệ Quốc đã có lệnh không cho đồng sự và cấp dưới đến thăm khi mình sinh bệnh. Hơn nữa lão sinh bệnh cần tịnh dưỡng, không muốn gặp người, cho nên không kẻ nào ở Lăng Thủy dám đến quấy rầy. Trương Thanh Vân là người không biết không có tội, hắn đi vào trong bệnh viện công an tỉnh, sau đó mới điện thoại cho Chu Hướng. Đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vân được gặp mặt người nhà của Tần Vệ Quốc, dù là phòng bệnh cũng khó tránh khỏi quá trình chào hỏi, vì ở phía sau chính là bí thư tỉnh ủy, là người thân cận nhất của Trương Thanh Vân, vì vậy biểu hiện của hắn rất khách khí. Nhưng Trương Thanh Vân không biết tâm tư của bọn họ cũng giống như vậy, ông lão quyết định phá lệ tiếp khách, điều này đã chứng tỏ nhân vật vào đây là không tầm thường. Dì Hoàng vừa rồi là người phản ứng dữ dội nhất, nhưng khi trương thanh vân tiến vào thì lại tỏ ra rất nhiệt tình. - Bà này, bí thư Thanh Vân và Tranh Nhi nhà chúng ta đều khá tương đồng, bây giờ cậu ta là phó chủ tịch tỉnh Hoa Đông và bí thư thị ủy Hoài Dương. Các anh phải kéo gần quan hệ, trước nhất là học hỏi bản lĩnh, thứ hai cũng biết rõ đạo lý núi cao thì có núi cao hơn, sau này nên bày ra tâm tính đường hoàng trong lúc công tác... Tần Vệ Quốc đang ngồi trên giường lại đột nhiên mở miệng nói. Tần Vệ Quốc nói như vậy làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất xấu hổ, hắn liên tục khiêm tốn. Ngược lại đám con cháu của Tần Vệ Quốc lại cảm thấy rất bất ngờ, bọn họ không tham chính, nhưng vì là con cái gia đình quan lớn nên hiểu biết rất sâu với quan trường trong nước. Bọn họ đều biết với thể chế lúc này thì thăng quan rất khó, Trương Thanh Vân còn trẻ như vậy mà đã lên đến chức vụ phó chủ tịch tỉnh, cũng khó trách ông cụ phá lệ gặp mặt. - Mọi người nên ra ngoài, tối nay nên an tâm về nhà ngủ nghỉ, nơi đây điều kiện rất tốt, còn gì phải lo lắng? Tần Vệ Quốc nói, sau đó lão gọi Tần Tranh nói: - Anh thì phải nhanh chóng quay về, tốt thì không tốt ngay được nhưng cũng không thể chết đi trong ngày một ngày hai, các anh còn gì phải lo lắng nữa? Tần Tranh gật đầu xưng vâng, sau đó đám người rời khỏi phòng bệnh. Dì Hoàng là người đi sau cùng, bà muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nở nụ cười hòa ái với Trương Thanh Vân rồi chậm rãi lui ra. - Bí thư, thân thể của chú không được tốt, cháu thấy sau này chú nên chú ý nghỉ ngơi khi công tác. Vừa rồi cháu ở bên ngoài đã hỏi bác sĩ vài lời, nghe nói chú bị đau đầu, đây là bệnh đặc biệt. - Trước mắt thì y học còn chưa có đột phá hiệu quả đối với căn bệnh này, trên cơ bản không tìm được phương pháp điều trị hiệu quả. Nhưng dựa theo phác đồ điều trị thì cần phải cố gắng nghỉ ngơi, dưỡng bệnh là chính, điều này cũng không nên khinh thường. - Ha ha, cậu có vẻ rất lưu tâm, chỉ cần chốc lát đã biết rõ tất cả, trong khi đám con cái của tôi còn chưa hiểu rõ. Tần Vệ Quốc lắc đầu nói, lão lại dùng tay day huyệt thái dương. Trương Thanh Vân khó thể nói được điều gì, trước kia hắn cũng có kinh nghiệm quan tâm người bệnh, ngày trước Triệu tướng quân và bí thư Hoàng đều là lãnh đạo mắc bệnh, Trương Thanh Vân đã có thói quen tìm bác sĩ để hỏi rõ bệnh tình. Vừa rồi hắn đã thừa dịp Chu Hướng tiến vào báo cáo để hỏi rõ bác sĩ trưởng, bệnh tình của Tần Vệ Quốc vốn là cơ mật, nhưng có sự giới thiệu của Chu Hướng, bọn họ cũng biết thân phận của Trương Thanh Vân, vì vậy Trương Thanh Vân dễ dàng biết rõ tình huống. Mà con của Tần Vệ Quốc không biết tình huống cũng rất có khả năng, dù sao bọn họ cũng không phải người chuyên nghiệp, mà đây lại là bệnh cũ của Tần Vệ Quốc, người nhà cũng quen và không để ý. Khoảnh khắc này một bí thư tỉnh ủy uy phong lẫm liệt đã giống hệt như một ông lão, cũng có sự cô đơn của một ông lão. - Tôi rất muốn buông, nhưng hiện nay tỉnh Hoa Đông có rất nhiều câu hỏi lớn, tôi có thể thả được sao? Tần Vệ Quốc nói, lão lắc đầu thổn thức, lão di chuyển thân thể để có được một tư thế thoải mái. Tần Vệ Quốc tiếp tục nói: - Ngay cả cậu cũng vậy, ngày hôm qua Chu Hướng nói cậu đã đến Lăng Thủy, lúc đó tôi nói cậu đến tìm bí thư Chu nhưng lại đến đây, cậu dám nói đến Lăng Thủy không phải tìm tôi sao? Không dám nói à? Trương Thanh Vân cảm thấy rất hỗ thẹn, ánh mắt Tần Vệ Quốc rất độc đáo, những suy nghĩ trong lòng hắn đều được lão thấy rất rõ. Vì vậy mà hắn cũng không giấu diếm mà báo cáo tất cả những trọng điểm của Hoài Dương. Tần Vệ Quốc cũng không có những biểu cảm quá độ, lão dùng tay gõ lên bàn gần giường, không biết qua bao lâu thì lão nói: - Cậu có biết trước đó đã rất nhiều người có ý nghĩ này không? Nhưng cuối cùng lại chẳng ai thành công. - Biết, nhưng cháu cũng biết chắc Hoài Dương muốn phát triển phải có sự thay đổi của bầu không khí, đồng thời những chất độc và sâu mọt phải bị thanh trừ. Bây giờ xem trước ngó sau là tuyệt đối không được, nhất định phải có quyết định, hơn nữa bây giờ là lúc có quyết tâm. Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt có chút kích động, rất có khí thế. Khóe miệng Tần Vệ Quốc chợt co quắp, lão cười cười giống như có chút mỉa mai nhưng không lên tiếng. Một lát sau lão mới nói: - Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng thì có thể làm, cậu đặt hơn mười triệu nhân dân Hoài Dương lên phía trước, tôi có thể không ủng hộ được sao? Nhưng... Tần Vệ Quốc kéo dài âm điệu, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc, lão nói: - Có một vấn đề tôi cần phải nhấn mạnh, đó chính là xã hội không được rối loạn, Hoài Dương không thể loạn, đây là yêu cầu đầu tiên. Thứ hai, nếu tạo thành thế cục khó thể vãn hồi thì cậu phải gánh trách nhiệm. - Cháu biết rõ. Trương Thanh Vân kiên định nói, trong lòng hắn chợt tràn ngập hưng phấn, lại có chút kích động. Tần Vệ Quốc híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong ánh mắt đục ngầu có chút đắc ý. Bao nhiêu năm trước lão cũng có hùng tâm bừng bừng như đối phương, cực kỳ tin tưởng vào tương lai. Nhưng bây giờ Tần Vệ Quốc lại cảm thấy rất mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi khi không chịu nổi gánh nặng. Bây giờ Trương Thanh Vân muốn đi làm chuyện mà trước đó lão chưa hoàn thành, là một bí thư tỉnh ủy thì Tần Vệ Quốc cũng chỉ biết dừng lại ở đây mà thôi. - Một thời gian sau tôi sẽ đề xuất điều chỉnh ban ngành Hoài Dương, vì đảm bảo tính an toàn và định luận thì chức vụ cục trưởng cục công an và bí thư tư pháp phải do một người nắm bắt. Tần Vệ Quốc đột nhiên nói. Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn liên tục gật đầu nói: - Vậy thì càng tốt, nhưng trước mắt cháu còn chưa muốn điều chỉnh ban ngành, nếu muốn xã hội ổn định và phát triển thì phải đánh đuổi đám tội phạm, đánh đuổi những khó khăn gây ra cho công tác. Tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, một đòn tung ra phải hiệu quả, cũng không phải dễ dàng. Tần Vệ Quốc dùng ánh mắt rất hàm súc nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng đột nhiên nghĩ đến vấn đề Trương Thanh Vân dùng biện pháp gì để gặm khối xương cứng này? Lão là bí thư tỉnh ủy Hoa Đông, tất nhiên sẽ hiểu rõ Hoa Đông như lòng bàn tay. Nếu nói về buôn lậu và thế lực đen thì cũng còn khá nhiều, lão biết rõ lợi ích khi đánh đuổi những phần tử này, nhưng tự lão bố trí thì không dám bảo đảm sự việc sẽ êm đẹp. Bây giờ Trương Thanh Vân hùng tâm bừng bừng, hơn nữa giọng điệu lại có vẻ quái dị, vì vậy mà Tần Vệ Quốc không khỏi sinh ra chút hứng thú. Yêu của của đảng với cán bộ chính là năng lực khống chế và nắm chắc cục diện, Tần Vệ Quốc và Trương Thanh Vân đều là người nổi bật trong phương diện này, cũng vì thế mà Tần Vệ Quốc mới hùng cứ một phương, mà Trương Thanh Vân trở thành cán bộ có tương lai nhất trong nước. Bây giờ Trương Thanh Vân đang thực hiện một mặt năng lực với độ khó rất cao khác, đó là khiêu chiến. Hắn có thể làm tốt hay không? Tần Vệ Quốc có chút nghi ngờ, nhưng lão lại rất nghị kỵ tiền cảnh của quan viên phe phái ở Hoa Đông. Trương Thanh Vân tiến lên khắp nơi, bây giờ khu kinh tế Hoàng Hải đã phát triển lớn mạnh, đây rõ ràng là chuyện tốt có lợi cho toàn bộ nhân dân Hoa Đông. Nhưng nếu xem xét từ góc nhìn của những kẻ bảo thủ và tư tưởng đỉnh núi thì đây là những hành động chèn ép không gian sinh tồn của các phe phái ở Hoa Đông. Nếu kinh tế Hoa Đông và Cảng Thành nối thành một mảnh thì phe phái ở Hoa Đông còn tự tạo thành một phái nữa không? Chắc chắn sẽ sụp đổ, sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận. Điều này cũng chẳng đáng là gì, trong lòng Tần Vệ Quốc đã sớm biết có một ngày như vậy. Nhưng quan trọng là phe phái Hoa Đông đã thành mũi tên, bây giờ đoàn kết cũng bị động, nếu bị tiêu diệt từng bộ phận thì phe phái sẽ không còn bộ rễ, những phe phái khác lại đang nhìn chằm chằm vào Hoa Đông, như vậy tương lai của cán bộ phe phái Hoa Đông có còn hay không? Xưa nay phe phái đấu tranh liên tục, được là vua thua làm giặc, pháp tắc này vẫn không đổi. Nhưng bây giờ Tần Vệ Quốc đang ở vào hoàn cảnh mấu chốt, trong lòng tất nhiên sẽ vừa hậm hực vừa buồn khổ. Quan viên Hoa Đông khá nhiều, trong đó cũng không thiếu nhân tài. Nhưng đám người này không thể trở thành trụ cột quốc gia vì có hai chữ Hoa Đông trên đầu, sau này đi đến đâu cũng bị xa lánh và chèn ép, Tần Vệ Quốc là người đứng đầu Hoa Đông, lão có thể nhịn được sao? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL Tần Vệ Quốc cũng không nói ra những lời này, Trương Thanh Vân cũng tạm thời không quan tâm. Bây giời Trương Thanh Vân chỉ quan tâm đến tiền cảnh rộng lớn của khu kinh tế Hoàng Hải, cũng không nghĩ đến dấu hiệu sụp đổ của phe phái Hoa Đông. Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy Hoa Đông cần tăng trưởng mạnh, đẩy mạnh hợp tác kinh tế, đi theo chiều hướng liên hợp. Bây giờ khu kinh tế Hoàng Hải là một ví dụ điển hình, ít nhất hắn cũng có thể làm cho Hoài Dương đột phát. Mà Cảng Thành và Hoài Dương đột phá thì sẽ kéo theo thay đổi kết cấu kinh tế của Hoa Đông, sau đó từ Hoa Đông sẽ đến Lỗ Đông, đến Phúc Đông, nhiều tỉnh thành mở rộng phát triển, tạo nên ưu thế góc bù. Tất cả đều phát huy ưu thế và đặc điểm của mình, sẽ tạo nên xu thế phát triển mới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]