Trương Thanh Vân căn bản không ngờ mình sẽ gặp mặt Quách Vũ, sau khi dùng cơm nước ở nhà Triệu Truyền thì hắn không mang theo thư ký mà một mình một xe đến nhà Hoàng Tân Quyền. Khi xe dừng dưới lầu thì từ xa đã nhìn thấy Hoàng Diêu đứng bên dưới, hắn vội vàng tiến lên nói: - Hoàng Diêu, không cần phải chờ, tôi cũng không phải khách. - Chủ nhiệm Trương...Quách Vũ lần này...Lần này sợ rằng sẽ bị làm khó, anh phải giúp em nghĩ kế đấy. Hoàng Diêu nói, nước mắt tràn ra, nàng tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân không buông, bộ dạng rất đáng thương. Trương Thanh Vân cau mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoàng Diêu có thần thái như thế, xem ra sự việc Quách Vũ gây ra ở Giang Thủy là hơi lớn. Trong ấn tượng của Trương Thanh Vân thì Hoàng Diêu cũng là một người phụ nữ kiên cường. Nhưng bây giờ xem ra phụ nữ vẫn là phụ nữ, chỉ cần gả cho người thì tất cả tâm tư đều đặt lên chồng. Bây giờ con đường làm quan của Quách Vũ xuất hiện nguy cơ trước nay chưa từng có, cũng vì thế mà Hoàng Diêu mới có bộ dạng như bây giờ, đúng là không thể biết được là may mắn hai đau thương. - Đi thôi, vào thôi, bí thư Hoàng có ở nhà không? Trương Thanh Vân nói, Hoàng Diêu gật đầu, vẻ mặt sầu thương vẫn không giảm. Trương Thanh Vân lại nói: - Việc này tốt nhất không nên nói với cha cô, sợ rằng sẽ không giúp được gì mà sự việc sẽ đi theo ngã khác. Vẻ mặt Hoàng Diêu chợt biến đổi, nàng gật đầu cực kỳ mất tự nhiên, trong lòng hối hận vì trước đó không hỏi kế Trương Thanh Vân. Xem ra người biết rõ cha mình chỉ có chủ nhiệm Trương, khó trách cha coi trọng người này, thậm chí một con gái như mình còn kém xa vĩ Hai người đi vào phòng khách, Trương Thanh Vân chợt khựng lại, vì hắn thấy Quách Vũ. Hắn không tin vào mắt mình, bây giờ Giang Thủy đang là đầu sóng ngọn gió, Quách Vũ là người không làm tròn trách nhiệm lại quay về thủ đô, như thế này đúng là sai lầm lớn. - Đến đây, ngồi đi, anh làm gì vậy, ngây cả người, nào còn khả năng tư duy. Hoàng Tân Quyền nói. Hoàng Tân Quyền mở lời thì Trương Thanh Vân mới kịp phản ứng, hắn quay đầu chào bí thư Hoàng, sau đó đặt lễ vật nhỏ lên bàn trà rồi ngồi bên cạnh Quách Vũ. Sau khi Trương Thanh Vân vào cửa thì Quách Vũ nhìn hắn bằng ánh mát đờ đẫn, cũng không nói lời chào hỏi. Thân thể Quách Vũ có chút ngu si, tơ máu trong mắt rất đậm, hai mắt thâm quầng. Trương Thanh Vân đến thăm hỏi Hoàng Tân Quyền, khi thấy tình huống này thì có chút xấu hổ, cũng không biết phải làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc. Không biết trải qua bao lâu thì Quách Vũ mới thanh tỉnh được một chút, hắn đột nhiên mở miệng: - Bí thư Thanh Vân, anh nói xem, người Hoa Đông lợi hại như vậy sao? Tôi đến Hoa Đông mới vài tháng ngắn ngủi đã bị người ta đưa vào cảnh vạn kiếp bất phục, tôi... Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Câu kế tiếp không nói nên lời, Quách Vũ dùng sức dụi mắt, một người đàn ông cứ như vậy mà rơi nước mắt. - Quách Vũ, không phải tôi nói anh, bây giờ anh về thủ đô là quá lỗ mãng, anh... Trương Thanh Vân không muốn tiếp tục mở lời, vì sợ rằng tiếp tục sẽ dùng từ quá kịch liệt. Dù sao giao tình giữa hắn và Quách Vũ cũng không sâu, sai lầm của đối phương cũng không đến lượt hắn phải chỉ dạy. - Sao vậy? Nói tiếp đi, có gì cố kỵ sao? Hoàng Tân Quyền mở miệng nói, lão nhìn chằm chằm vào con rể của mình rồi hừ lạnh một tiếng nói: - Trước khi anh đi Hoa Đông tôi đã nói nên cùng học tập trao đổi với Trương Thanh Vân, anh ấy là cán bộ mà một tay tôi đưa lên, sẽ không xem anh là người ngoài. Nhưng anh thì sao? Tự cho mình là giỏi, tự cho mình là đệ nhất thiên hạ. - Lần trước tôi đã nói với anh rồi, sống bình yên phải nghĩ đến ngày sóng gió, bây giờ thì thế nào? Buồn thiu như chó nhà tang... Hoàng Tân Quyền tức tối chửi ầm lên, tâm tình chợt trở nên cực kỳ kích động. Trương Thanh Vân thấy tình thế không đúng thì vội vàng đứng lên giữ lấy người Hoàng Tân Quyền, liên tục an ủi. Khoảnh khắc này mắng chửi cũng vô ích, đầu tiên là phải làm sao cho sự việc không trở nên bết bát hơn. Dưới sự cố gắng của trương thanh vân thì lửa giận của Hoàng Tân Quyền mới chậm rãi hạ xuống, nhưng hít thở vẫn nặng nề, rõ ràng vẫn còn chưa hết tức tối. Mà Quách Vũ trải qua tình cảnh vừa rồi thì xanh mặt, trong mắt hắn luôn xem Trương Thanh Vân là người ngoài và đối thủ, bây giờ bị cha vợ mắng xối xả trước mặt Trương Thanh Vân, điều này làm hắn cảm thấy có người quét rác trên mặt mình, muốn tìm một lỗ nào dưới đất để chui xuống. - Quách Vũ, nghe tôi khuyên một câu, anh nên quay về Hoa Đông. Bây giờ tình hình Giang Thủy rất hỗn loạn, anh là lãnh đạo chủ yếu mà quay về thủ đô, anh xem lãnh đạo tỉnh ủy sẽ nghĩ thế nào? Anh phải tin tưởng tổ chức, tin tưởng lãnh đạo, nếu làm qua loa như vậy chỉ tiếp tục rơi vào bị động mà thôi. Trương Thanh Vân nói. Quách Vũ chợt cười khổ, vẻ mặt tuyệt vọng, hắn nói: - Cám ơn anh, bí thư Trương, sáng mai tôi sẽ quay về Giang Thủy. Quách Vũ đến thủ đô cũng không phải lần đầu tiên rơi vào tình cảnh này, khi còn ở nhà đã bị mắng không chịu đựng được, đến nhà cha vợ cũng bị mắng xối xả. Hắn về thủ đô cũng là bất đắc dĩ mà thôi, vì sau khi sự việc xảy ra thì hắn tứ cố vô thân, thật sự muốn tan vỡ, đúng là không chịu đựng được mới về thủ đô. Không ngờ về thủ đô thì thấy các gia tộc lớn bùng lên những âm thanh quá mạnh, cũng vì vậy mà hắn chính thức cảm nhận được tai họa phủ lên đầu. Trương Thanh Vân nhìn một Quách Vũ uể oải không chút tinh thần mà muốn nói vài lời nhưng phát giác mình rất khó mở miệng. Trước kia hắn thường đem Quách Vũ và Cao Cát Tường so sánh với mình, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy mắc nghẹn. Hắn thầm nghĩ mình nhất định phải vượt mặt những người chìa khóa vàng này. Nhưng hôm nay thấy Quách Vũ như vậy thì trong lòng Trương Thanh Vân tuyệt đối không có cảm giác đắc ý. Khoảnh khắc này Quách Vũ đã không còn ở trong tầm mắt hắn, Quách Vũ là con rể của Hoàng Tân Quyền, có tầng quan hệ này mà Quách Vũ ở Hoa Đông muốn Trương Thanh Vân hỗ trợ, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ giúp đỡ. Đáng tiếc là vị con nhà quan này quá kiêu ngạo mà khinh thường tìm Trương Thanh Vân, hôm nay rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục cũng khó trách người khác. Vì gặp mặt vợ chồng Quách Vũ mà Trương Thanh Vân đành phải bỏ ý nghĩ tâm sự với Hoàng Tân Quyền. Khi rời khỏi nhà của Hoàng Tân Quyền thì Hoàng Diêu kéo Quách Vũ ra đưa tiễn. Đi đến ngoài cửa thì Quách Vũ nói: - Anh Thanh Vân, Tam thúc nhà em mời anh ngày mai đến dùng cơm, trên bữa cơm chú ấy nhất định sẽ nhắc đến chuyện của em. Đến lúc đó nếu anh có gì khó xử thì cũng không cần đồng ý với chú ấy, tìm chỗ đứng ở Hoa Đông là không dễ dàng gì, em biết rõ anh cũng rất khó khăn. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn chằm chằm Quách Vũ, hắn gật đầu nói: - Những chuyện này cậu cũng không cần quan tâm, cần phải nhanh chóng quay về đảm nhận cương vị. Quách Vũ nói ra những lời này làm Trương Thanh Vân khó đoán được tâm tư của đối phương. Quách Vũ quá nhiễu loạn, nếu Trương Thanh Vân thật sự không có năng lực che chở thì nói gì cũng vô ích. Nhưng Tam thúc của Quách gia là Quách Thanh Minh mời Trương Thanh Vân đến nhà dùng cơm, nếu có chuyện thì chỉ nằm trên người Quách Vũ mà thôi. Tất nhiên còn có một chuyện khác đó chính là hôn lễ của Quách Thanh Thanh, việc này Trương Thanh Vân đã giao cho Triệu Giai Ngọc đi dò xét, nhưng Quách Thanh Thanh có vai vế thấp hơn Quách Vũ một bậc, Quách Thanh Minh còn cần tìm Trương Thanh Vân để bàn luận sao? Quách Vũ nhìn xe của Trương Thanh Vân dần khuất mà trong lòng cực kỳ khó chịu, nước mắt bùng lên, lệ rơi như mưa. Ai nói đàn ông không rơi nước mắt, chỉ là chưa đến mức quá thương tâm mà thôi. Trong lòng Quách Vũ thì cho đến bây giờ sẽ không cho là mình khác biệt với Trương Thanh Vân, đối phương từng bước lên mây, vì vậy mà Quách Vũ cảm thấy không công bằng. Hắn cho rằng Trương Thanh Vân là dạng chó hình người, bản lĩnh đầu cơ luồn cúi quá cao siêu, ngoài ra chẳng có gì hơn ai. Là một người được cục tổ chức trung ương xem là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm, Quách Vũ rất tự tin, nhưng nhiều hơn chính là tự ngạo và tự phụ. Hắn không thể tha thứ khi có một lùm cỏ như Trương Thanh Vân phát triển mạnh và mọc trên đầu mình, vì vậy trước nay vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nhưng khoảnh khắc này tất cả cảm giác tự ngạo và tự phụ đã bị đánh nát, cũng là Hoa Đông, cũng gặp phải một cục diện nhưng Trương Thanh Vân lại phát triển mạnh, bây giờ đối phương đã tạm giữ chức phó chủ tịch tỉnh, đồng thời còn đảm nhiệm chức vụ bí thư một thành phố cấp tỉnh khá quan trọng. Mà chính mình thì sao? Bây giờ Quách Vũ không thấy tương lai ở nơi nào, Giang Thủy phát sinh chuyện lớn, hắn là một người trong số phải chịu trách nhiệm, nào có thoát khỏi? Mà chuyện này có thể đổ lỗi cho mình quá xui xẻo được sao? Quách Vũ từ Hoa Đông quay về thủ đô chính là nghĩ như vậy. Hắn đến Giang Thủy được vài tháng, mà nguyên nhân sự cố lần này còn xảy ra trước khi hắn đến nhận chức, như vậy có liên quan gì đến hắn? Nhưng khi hắn ở lại thủ đô vài ngày thì mới phát hiện mình sai lầm lớn, khi người ta ở vào nghịch cảnh mới thấy rõ bản chất sự việc. Bây giờ Quách Vũ tổng kết lại và thấy mình đến Giang Thủy và quá nóng lòng tạo ra thành tích, tranh giành khắp nơi, hơn nữa công tác có sở hở như thế mà không cảnh giác. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra thì hắn lại sợ hãi chịu trách nhiệm, không nghĩ rằng về thủ đô sẽ có hậu quả gì. Cứ như vậy mà đi từng bước, bây giờ tiến vào ngõ cụt, dù có đi tiếp cũng khó cứu vãn được đại cục. Quách Vũ suy xét cẩn thận mọi thứ mà hoàn toàn tỉnh ngộ. Mà hôm nay gặp mặt Trương Thanh Vân thì hắn mới phát hiện ra sự chênh lệch giữa mình và đối phương. Trương Thanh Vân ở Hoài Dương hay Cảng Thành đều can đảm, những quyết định được đưa ra thường rất quan trọng, cực kỳ nguyên tắc và mấu chốt. Căn bản không như Quách Vũ, không có chủ kiến khi xử lý sự việc, bảo sao làm vậy, cuối cùng có sai lầm. Nhưng lúc này hối hận thì đã muộn, hơn nữa trải qua hoàn cảnh Hoa Đông thì dù bây giờ Quách Vũ quay đầu cũng không còn niềm tin được xuất sắc như Trương Thanh Vân. Ý nghĩ này rõ ràng quá tàn nhẫn với một người đàn ông tự phụ. - Anh Vũ...Tất cả sẽ tốt, tin em đi, việc này cuối cùng sẽ được xử lý ổn thỏa. Hoàng Diêu khẽ nói, vợ chồng đồng tâm, nàng có thể cảm nhận được nổi đau khổ và tuyệt vọng trong lòng Quách Vũ. Khóe miệng Quách Vũ chợt co quắp, hắn ôm vợ vào lòng rồi nói: - Trương Thanh Vân này hơn anh gấp trăm lần, cho đến hôm nay anh mới hiểu, vì sao trước nay cha vợ không thích anh, thường xuyên la mắng. - Cha nào muốn mắng, chẳng qua chỉ muốn đầu óc anh thanh tỉnh trở lại, để anh nhìn xuống chân. Đáng tiếc là cha nhiều lần khổ tâm mà anh chậm chạp không hiểu, ngộ tính như vậy sao có thể để cha thích cho được? Hoàng Diêu tựa đầu vào ngực Quách Vũ, nước mắt cũng chảy ra. Nàng là cấp dưới trước kia của Trương Thanh Vân, nàng tất nhiên biết rõ sự chênh lệch giữa chồng và đối phương. Nhưng trước mặt Quách Vũ thì Hoàng Diêu chưa từng nói thật lòng, cho đến bây giờ cũng chưa nói thật bao giờ, xem ra cách làm của nàng đã sai rồi. Sau lưng một người đàn ông thành công có hình bóng một người phụ nữ, rõ ràng Hoàng Diêu đã không thành công...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]