Trương Thanh Vân hôm nay mới phát hiện ra Lưu Phái không phải người đơn giản, người này rất mẫn cảm với quyền lực, kế hoạch và đề nghị đều có. Nhưng tất cả đều liên quan đến vấn đề thay đổi cương vị và địa phương của các lãnh đạo quận huyện, danh sách các cán bộ liên quan đến sự việc này có thể tạo ra được sao? Phòng tổ chức đang làm gì vậy? Công tác quan trọng nhất của phòng tổ chức chính là cung cấp những trợ giúp cho quyết sách của lãnh đạo, mà nhân sự chính là quyền lợi quan trọng nhất trên tay phòng tổ chức, Lưu Phái chẳng lẽ không biết sao? Lưu Phái đã biết rõ, hắn là trưởng phòng tổ chức mà còn phạm phải sai lầm cấp thấp thế này, rõ ràng là bụng dạ khó lường. Lưu Phái có chút bụng dạ khó lường, hơn nữa còn dùng tiểu thông minh, nhưng Trương Thanh Vân căn bản không để trong lòng. Thứ mà Trương Thanh Vân quan tâm chính là dùng người, vừa khống chế được cục diện lại vừa bắt Lưu Phái phải làm việc. Người này có nhiều trò tiểu thông minh, có chút trơn trượt, Trương Thanh Vân cũng không rãnh tính toán. Lãnh đạo, cái là lãnh đạo? Có một câu ngạn ngữ: "Phải làm người hầu giỏi mới là lãnh đạo tốt". Bây giờ ban ngành Hoài Dương đang rơi vào điều kiện như vậy, Trương Thanh Vân không thể điều chỉnh tất cả ban ngành để trở thành người thỏa mãn với mình. Nếu như vậy thì lãnh đạo phải mạnh, phải lấy dài tránh ngắn, phải biết dùng người, kéo các ban ngành vào cùng một khối. Vì sao có sự cách biệt một trời một vực giữa lãnh đạo và trợ lý? Điều này hoàn toàn có thể thấy được. Lưu Phái đi thì Trương Thanh Vân lập tức gọi Lưu Bằng, hắn đưa văn kiện cho Lưu Bằng, nói đưa đến cho bí thư Tiêu Hàn duyệt qua. Tinh lực của Trương Thanh Vân có hạn, dù là thành viên ban ngành hắn cũng không có tinh lực để quan tâm. Mà mọi người đều có ty chức riêng, giúp nhau giám sát, đây là cách sử dụng người hầu, nhưng thuật dùng người phải tốt thì mới tạo ra cơ chế tốt. Trương Thanh Vân bây giờ không có tâm tư quan tâm quá sâu, hắn chỉ muốn làm cho tất cả mọi người phải hoạt động, đều hành động, mọi người cùng bỏ sức cho tương lai của Hoài Dương. ... Phòng làm việc của Tiêu Hàn, bây giờ là mùa đông khô ráo nhưng trong phòng có một không khí khá ẩm ướt. Không như vậy thì hắn không chịu được, vì bị suyễn nên mỗi lần đến mùa đông là cực kỳ khó khăn. Tiêu Hàn tùy ý lôi ngăn kéo ra, hắn cầm lấy vài viên thuốc ném vào miệng, ánh mắt không rời khỏi văn kiện. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cố nuốt thuốc xuống bụng, sau đó tiếp tục xem xét văn kiện. - Lưu Phái này đúng là không biết nặng nhẹ, đề nghị thì có thể, nhưng có thể thay bí thư đưa ra quyết sách được sao? Tiêu Hàn thầm hừ lạnh một tiếng, hắn cầm lấy bút rồi viết lên dòng chữ: "Đề nghị này cần phải châm chước! ", sau đó ký "Tiêu Hàn". Trương Thanh Vân đưa thứ này đến tất nhiên muốn Tiêu Hàn xử lý, mà Tiêu Hàn thì biết rõ bí thư Trương là quý nhân, không có thời gian đi nắm bắt một trưởng phòng, vì thế mới tăng thêm trọng trách cho mình. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Cộng thêm lần trước Trương Thanh Vân ném cho Tiêu Hàn công tác của phòng tuyên truyền và khối tư pháp, cũng vì vậy mà Tiêu Hàn là bí thư phụ trách công tác đoàn thể và hoàn toàn là có chức có quyền, hắn hoàn toàn có không gian để phô bày tài hoa. Nhưng lúc này tâm tính của Tiêu Hàn đã chậm rãi sinh ra biến đổi, hắn xem như đã biết bản lĩnh vận dụng quyền lực của Trương Thanh Vân, đầu tiên là moi móc tất cả mọi thứ của Tiêu Hàn ra, còn thiếu kề dao lên cổ mà thôi. Khi Tiêu Hàn thật sự tuyệt vọng thì mọi chuyện lại thay đổi, những gì hắn mất đi đã quay trở lại. Cảm giác mất đi và lại có được sẽ khiến cho một người có thêm một lịch trình mưu trí hơn. Ít nhất thì Tiêu Hàn cũng biết rõ Trương Thanh Vân cho mình hai con đường, một con đường bày ra vị trí chính đáng, làm việc cho tốt, con đường còn lại chính là đứng sang bên cạnh. Hai con đường này Trương Thanh Vân đã cho Tiêu Hàn một lần kinh nghiệm, tất nhiên trong lòng hắn sẽ có quyết sách. Chỉ cần không phải đầu óc có bệnh thì Tiêu Hàn sẽ chọn cách làm việc cho tốt. Trên thực tế thì Trương Thanh Vân cũng cho hắn hy vọng, để hắn chỉnh đốn khối công tác tuyên truyền và tư pháp, đây cũng không phải là một con đường quá tốt để tạo ra thành tích, dựng nên uy tín. Khi Trương Thanh Vân lớn gan đưa ra quyết sách này thì đã đoán chắc Tiêu Hàn sẽ không từ chối. Bây giờ chức vụ chủ tịch ở Hoài Dương vẫn còn bỏ trống, có hy vọng nhất chỉ còn lại Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa, hơn nữa đây cũng là thời điểm mấu chốt, đúng là cơ hội để biểu hiện. Bây giờ Trương Thanh Vân dùng hai tay dâng cơ hội đến trước mặt Tiêu Hàn, đối mặt với hấp dẫn lớn như vậy, Tiêu Hàn sao có thể từ chối cho được? Người làm quan thì bận rộn vì thứ gì? Chẳng phải là thăng quan sao? Bây giờ cơ hội đã bày ra trước mắt, biết rõ đây là hố lửa thì hắn cũng ráng nhảy vào. Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng không che giấu, đã nói rất rõ ràng, vì sao phải dùng Tiêu Hàn, cũng không giấu diếm mục đích muốn đạt được. Điều này ngược lại làm trong lòng Tiêu Hàn không còn quá băn khoăn, sẽ không lo lắng Trương Thanh Vân đẩy mình xuống hố, tất nhiên hắn phải đồng ý. Bây giờ Trương Thanh Vân lại đưa khối văn kiện của phòng tổ chức đến cho Tiêu Hàn phê duyệt, dù không nói rõ điều gì nhưng ám hiệu đã quá rõ ràng. Sau này hắn phải tham gia vào quá trình sử dụng Lưu Phái. Điều này gọi là tham dự, nhưng thực tế lại chính là ủy quyền. Trước tiên là thu quyền, sau đó là ủy quyền, trong lúc vừa thu vừa thả thì Tiêu Hàn vẫn là Tiêu Hàn, bí thư phụ trách công tác đoàn thể thì vẫn là bí thư phụ trách công tác đoàn thể, nhưng cục diện đã bị Trương Thanh Vân khống chế. Bản lĩnh vận dụng quyền lực thế này quá đường đường chính chính, quang minh chính đại, hơn nữa còn bày ra cho người khác xem. Tiêu Hàn thấy rất rõ ràng nhưng không thể không phục, không thể không cúi đầu xưng thần. Đây là bản lĩnh của bí thư Trương, bí thư có thể làm tình cảnh chính đàn thị ủy Hoài Dương trở nên như vậy, điều này đã chứng minh Hoài Dương không thể không có tương lai. Nếu Hoài Dương đã có tương lai thì ai mà không cố gắng làm việc, ai mà không mong chiếm được tương lai tốt? Đây chính là một vòng tuần hoàn. Bây giờ vấn đề bày ra trước mắt Tiêu Hàn chính là làm sao để ra tay, hắn không giống với Trương Thanh Vân, hắn hiểu biết về vấn đề tư pháp hơn so với đối phương. Nếu hắn đã quyết định buông tay làm việc thì không thể ngừng lại, phải làm ra thành tích, điều này làm hắn cảm thấy rất buồn bực. - Cuối cùng cũng làm việc đắc tội với người, nếu thật sự cắm cọc tre xuống thì không biết sẽ sinh ra bao nhiêu cơn sóng. Tiêu Hàn khẽ lẩm bẩm, trên thế giới này không có bữa trưa miễn phí, Trương Thanh Vân cho Tiêu Hàn một cơ hội biểu hiện, thật ra cũng ném cho Tiêu Hàn một củ khoai lang nóng. Bây giờ Tiêu Hàn nắm củ khoai này vào trong tay thì tất nhiên phải nghĩ cách hành động, nhưng khi nghĩ đến những mối quan hệ phức tạp thì hắn thường có chút nản chí. Nếu miêu tả sinh động nhất thì bây giờ hắn đang rơi vào trạng thái đau đớn và vui sướng. - Cốc, cốc! Có người gõ cửa. - Mời vào! Tiêu Hàn cất cao giọng nói, một tiếng két vang lên, cửa mở ra, Tiêu Hàn vội vàng đứng lên, người đến chính là bí thư ủy ban kỷ luật Vạn Trọng Sơn. - Bí thư Tiêu, anh vội vàng gọi tôi đến có chuyện gì? Có phải vì muốn đánh cờ, muốn tìm tôi đến đánh vài ván phải không? Vạn Trọng Sơn cười ha hả nói. Người này rất cao lớn, mày rậm mắt to, rất uy nghiêm, dù cười rộ cũng làm lông mi vểnh lên, có đủ hình tượng của một bí thư ủy ban kỷ luật. - Ngồi, ngồi đi, đời người có bao nhiêu thời gian? Đánh cờ xong thì cũng phải bắt đầu công tác mà thôi. Gần đây thời buổi rối loạn, anh cũng cần hành động nhiều hơn, lần này anh phải giúp tôi đấy nhé. Tiêu Hàn nói, hắn tự mình châm trà cho Vạn Trọng Sơn. Tiêu Hàn lập tức dùng giọng đơn giản nói một chút tình huống, Vạn Trọng Sơn nhíu mày, sau đó hai hàng chân mày lại giản ra, hắn nói: - Được, tôi tin anh, bí thư có thể ủy thác trách nhiệm cho anh, đây rõ ràng là một cơ hội tốt. Tiêu Hàn lắc đầu, hắn thở dài một hơi nói: - Cơ hội là cơ hội, nhưng anh phải hiểu chuyện xui xẻo này rất khó làm. Nói cho cùng thì cũng là một cơ hội, nói không tốt thì chính là nắm một củ khoai lang nóng. Tôi và anh có giao tình nhiều năm, hôm nay tôi tìm anh là muốn tìm sự trợ giúp. Vạn Trọng Sơn gật đầu, nụ cười trên mặt dần thu nạp, bắt đầu nghiêm túc phân tích tình thế. Trước nay hắn và Tiêu Hàn hợp tác rất tốt, Tiêu Hàn cũng giúp đỡ cho ủy ban kỷ luật, Vạn Trọng Sơn tất nhiên cũng là bánh ít đi bánh quy lại. Hơn nữa dưới tình huống lúc này thì Trương Thanh Vân đang dùng Tiêu Hàn, thực tế đã chứng minh mâu thuẫn của hai người trước đó đã hóa giải. Lúc này Vạn Trọng Sơn giúp Tiêu Hàn tạo ra thành tích, như vậy cũng có lợi cho chính hắn. - Anh Tiêu, chiến tuyến tư pháp cũng không phải bền chắc như thép, chúng ta có thể bắt đầu từ vấn đề trật tự trị an. - Anh nói cục công an sao? Tiêu Hàn nhíu mày nói, trên mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra nụ cười làm người khác khó thể nắm bắt, hắn nói: - Có thể nói như vậy, viện kiểm sát, đám người bên phía tòa án khó đối phó, hơn nữa nếu nói đến vấn đề của bọn họ thì liên lụy rất lớn. - Nếu bắt tay vào từ vấn đề trật tự trị an thì sẽ dễ làm cho nhân dân cảm kích, dễ dàng khống chế cục diện. Dù là có liên lụy nhưng thường sẽ có đường sống quay về. Dù sao tôi và anh cũng biết được vài tình huống, đám buôn lậu kia ngang ngược thế nào, mặt nước bên trong sâu đậm ra sao, ai cũng khó thể nói cho rõ. Chúng ta không thể không cẩn thận. - Đúng rồi, bây giờ bên ngoài có tin đồn, nói rằng đám buôn lậu có dính dáng đến chính quyền, hơn nữa mối liên hệ là không nhỏ. Tin đồn này đang ám chỉ những người kia sao? Những người kia trong chính quyền có tư cách liên quan đến buôn lậu sao? Tâm tình Tiêu Hàn chợt trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào Vạn Trọng Sơn. Làm bí thư ủy ban kỷ luật mà nói lời không cẩn thận, nhưng khi xét quan hệ giữa hai người, Tiêu Hàn biết đối phương nói vậy là nhắc nhở mình, để mình coi trọng hơn. Chính phủ và hải quan có quan hệ, trong này liên quan quá rộng, mà Chung Gia Hoa là người quản phòng ngoại thương. Nếu nói người có tư cách liên quan đến buôn lậu ở khối chính quyền thì thì chỉ có Chung Gia Hoa là nhiều, mà trong sự việc này có gì đó không? Tiêu Hàn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liệu Trương Thanh Vân có phát giác ra tình huống này không? Trương Thanh Vân ném nhiệm vụ cho Tiêu Hàn, có phải là đã suy xét đến nhân tố đối địch giữa Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa hay không? Nếu là như vậy thì Trương Thanh Vân đã quá lợi hại, nếu có vấn đề xảy ra thì Tiêu Hàn không có khả năng nể quá hóa hỏng, dù là công hay tư gì cũng không, đây không phải là kết quả mà Trương Thanh Vân mong muốn sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]