Chương trước
Chương sau
Lưu Huệ Á và Chu Binh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói gì nhưng trong lòng thầm cảnh giác. Rõ ràng chĩa mũi dùi về phía lãnh đạo, nhưng lãnh đạo không mắng người, bọn họ là lão quan trường, đều cảm thấy đây không phải là một dấu hiệu tốt. Hơn nữa thanh danh của Trương Thanh Vân ở bên ngoài ai mà không biết? Trong lòng hai người bọn họ có nghiêm túc hay không?
Nhưng tâm tình này của bọn họ cũng không duy trì được bao lâu, ngay sau đó tất cả đã bị trưởng phòng tổ chức Lưu Phái lên tiếng và thu hút. Vấn đề thứ nhất đã qua, bây giờ là lúc thảo luận về nhân sự, Lưu Phái cũng không nhường cho ai khác, hắn trực tiếp đứng lên báo cáo hơn mười phút.
Phòng tổ chức của bọn họ có một kế hoạch, trung tâm của kế hoạc này chính là chế độ cán bộ. Dựa theo kế hoạch thì bắt đầu phân loại tất cả tám quận huyện, hai phương diện quan tâm là thay đổi khu vực và chức vụ.
Cuối cùng Lưu Phái nói:
- Chúng ta sở dĩ phải đưa ra kế hoạch "luân chuyển cương vị" cán bộ là vì suy xét đến các vấn đề bùng phát trong đội ngũ cán bộ Hoài Dương vào lúc này. Vấn đề đoàn kết ban ngành ở các quận huyện là quá nghiêm trọng, ý chí chiến đấu của ban ngành quá kém, vì vậy chúng ta phải thay đổi hoàn cảnh, thay đổi chức vụ, đây là một biện pháp xử lý rất tốt cho thời điểm hiện nay.
- Điều này có lợi cho quá trình tăng trưởng sức sống của đội ngũ cán bộ, càng có lợi cho thị ủy trong quá trình nắm chắc tổ chức và bầu không khí trong đội ngũ cán bộ...
Lưu Phái nói ra những lời này thì phòng họp chợt ầm ĩ, luân chuyển cương vị sao? Dựa theo lời nói của Lưu Phái thì nào có luân chuyển cương vị, rõ ràng chính là điều động xen kẻ giữa các ban ngành quận huyện, đánh vỡ tất cả những sự cân đối về lợi ích trước đó, làm ban ngành quận huyện được đổi mới hoàn toàn.
Phương pháp này quá lớn gan đúng là làm người ta khó thể tưởng tượng được, vì vậy tất cả mọi người trong phòng họp đều giật mình. Trong lòng Trương Thanh Vân cũng rất kinh ngạc, bước chân của Lưu Phái là quá lớn, hơn nữa hoàn toàn là lột da hổ làm cờ, giương lên lá cờ của Trương Thanh Vân.
Nếu thay đổi ban ngành tất cả quận huyện thì ai là người có lợi nhất? Đáp án rất sinh động, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rất hy vọng khống chế tất cả quận huyện, vì vậy hắn rất hy vọng kế hoạch của Lưu Phái được áp dụng.
Lưu Phái đều xuất kế hoạch này thì thực tế đã đứng thành hành về phía Trương Thanh Vân, đồng thời cũng lột da hổ của bí thư, muốn bí thư giúp hắn thực hiện, đúng là tính toán khá tốt.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút biểu cảm, mà đám người trong hội trường trải qua giai đoạn ầm ĩ cũng dần yên tĩnh trở lại. Tiêu Hàn là người đầu tiên không nhịn được định mở lời, nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng sự kích động, cũng không nói ra khỏi miệng. Hắn dùng ánh mắt vô tình nhưng cố ý nhìn về phía Trương Thanh Vân, đối phương bây giờ đang ngồi rất vững, rất yên tĩnh, đang lẳng lặng chờ mọi người lên tiếng.
Nhưng không ai lên tiếng, vì vậy mà hội trường anh tĩnh trong năm phút đồng hồ. Trong lòng Lưu Phái có chút lo lắng, tình hình tẻ ngắt cũng nằm trong dự đoán của hắn, nhưng không ngờ tìn cảnh lại lạnh nhạt như vậy.
Lưu Phái không sợ người khác phản đối, người ta có nghi vấn cũng giúp hắn hoàn thành bước đầu tiên. Vì phòng tổ chức ra tay lần này thực tế chính là làm việc giúp Trương Thanh Vân, nếu có người phản đối thì chứng tỏ phương diện chấp hành biện pháp chính trị của Trương Thanh Vân đã gặp lực cản.
Chỉ cần đạt đến hiệu quả này thì Lưu Phái cơ bản cho rằng đã thành công, vì điều này sẽ quyết định Trương Thanh Vân dựa vào phòng tổ chức để hành động. Nếu Lưu Phái có được sự giúp đỡ của bí thư thì sẽ tiến hành cải cách phổ biến, tất nhiên kết quả sẽ khó thể tưởng.
Nhưng tình cảnh bây giờ lại tẻ ngắt năm phút đồng hồ mà không có người lên tiếng, điều này lại nằm ngoài dự đoán. Không có người lên tiếng thì chứng tỏ ai ai trong đây cũng thấy vấn đề phòng tổ chức đưa ra quá mẫn cảm, không người nào tình nguyện đứng ra phản đối, thật ra chính là không ai tình nguyện đứng ra đắc tội với Trương Thanh Vân. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Trong lòng Lưu Phái thầm kinh hãi, hắn cũng không ngờ Trương Thanh Vân mới đến Hoài Dương thời gian ngắn mà có được uy tín như thế. Hắn nghĩ rằng có thể dùng súng đùa giỡn, bây giờ trở nên tình cảnh này, ngược lại còn làm hắn tiến thối lưỡng nan, không biết nên làm sao cho xong việc.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn tất cả hành vi của Lưu Phái, hắn đột nhiên mở miệng nói:
- Trưởng phòng Lưu đã đưa ra lời đề nghị mà mọi người không lên tiếng, chẳng lẽ thật sự khó khăn như vậy sao? Tôi thấy không phải như thế, tôi sẽ nói rõ ràng, kế hoạch này tôi cũng không quá rõ ràng, vì vậy mọi người cứ thoải mái, không cần quá lo lắng.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì đám người mới đưa mắt nhìn nhau, cũng không có người nào mở miệng nói chuyện. Lưu Bằng dự thính hội nghị rõ ràng là người ngoài hiểu rõ mà người trong cuộc thì u mê, bí thư Trương không hổ là bí thư, có bộ dạng của người đứng đầu chư hầu.
Hôm nay Lưu Phái tự cho rằng mình đã đắc kế nhưng thật ra lại để cho Trương Thanh Vân cầm lấy để làm kế hoạch dò xét, để xem uy tín của bí thư Trương với các ban ngành đã đến mức độ nào, hơn nữa tất nhiên là tìm được điểm thăng bằng lợi ích giữa các thường ủy. Lưu Phái là trưởng phòng tổ chức rõ ràng khá cao tay, nhưng muốn đấu sức với Trương Thanh Vân thì rõ ràng la không cùng cấp độ, vừa ra tay đã biết ai cao ai thấp.
Lưu Phái muốn giương cờ của bí thư Trương, nhưng bây giờ gặp phải tình huống này thì chẳng khác nào dâng quà không công, sau này hắn phải phụ thuộc vào bí thư Trương mới mở rộng công tác. Đề nghị vừa rồi của Lưu Phái đắc tội với khá nhiều người, như vậy lại được Trương Thanh Vân sử dụng để đánh giá uy tín của mình với người khác, những gì Lưu Phái khổ tâm chuẩn bị đã trở thành bóng nước.
Người khác nói Lưu Phái chỉ thích công lớn, thích tạo ra thiêu thân, nhưng hôm nay Trương Thanh Vân đã giúp trưởng phòng tổ chức giẫm thắng, ngược lại còn tạo ra uy tín.
Những năm qua Lưu Bằng không phải chỉ ở không, trong những năm buồn khổ hắn dùng phương pháp suy xét vấn đề để giết thời gian, hôm nay thấy Trương Thanh Vân sử dụng mưu lược như vậy thì cẩn thận xem xét lại thấy manh mối, vì vậy mà những kích động trong lòng bùng lên dữ dội.
Trương Thanh Vân lên tiếng làm cho mọi người thoải mái, nhưng vẫn không ai dám mở lời. Hai phút trôi qua, khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:
- Thế này vậy, tôi điểm danh, anh Lưu Huệ Á, anh nói trước, vấn đề này liên quan đến ban ngành quận huyện, anh có quyền lên tiếng trước.
Bí thư điểm danh thì khó thể từ chối, Lưu Huệ Á nói ra ý kiến của mình. Vì đây là đề của của phòng tổ chức, đồng thời vấn đề tương đối mẫn cảm nên hắn nói rất uyển chuyển, đại khái bây giờ ban ngành quận huyện thậm chí là xã thị trấn đều không ổn, vấn đề tổ chức cán bộ ở Hoài Dương là tương đối nghiêm trọng, nhưng như vậy cũng không được nóng vội.
Lưu Huệ Á nói xong thì Trương Thanh Vân lại điểm danh thêm một nhóm người, trong đó người giúp có thường ủy phó chủ tịch Lưu Hà, những người còn lại đều nói thời cơ chưa thích hợp. Cuối cùng hỏi đến Tiêu Hàn, vẻ mặt Tiêu Hàn rất mất tự nhiên, hắn nói:
- Đối với kế hoạch liên quan quá rộng như vậy tôi đề nghị sau này trưởng phòng Lưu nên báo cáo trước với bí thư, tránh cho hội nghị thường ủy xuất hiện tình huống tẻ ngắt, tình huống như vậy là không tốt.
Lưu Phái nói:
- Cám ơn bí thư Tiêu đã nhắc nhở, phòng tổ chức chúng tôi đã tổ chức hội nghị toàn thể để thông qua đề nghị lần này, ngày hôm qua tôi cũng đã dự định sẽ báo cáo cho anh và bí thư. Nhưng ngày hôm qua anh không có mặt ở thị ủy, ngày hôm qua bí thư lại không sắp xếp được chương trình, cho nên...
- Hừ!
Tiêu Hàn cười lạnh một tiếng, Lưu Phái quá càn rỡ, lý do này chẳng qua chỉ là đứa trẻ muốn qua mặt bố. Thường thì những yêu cầu được thảo luận ở hội nghị thường ủy đều phải được xác định từ trước đó, nếu trước đó đã quyết định đề tài thảo luận thì bí thư và phó bí thư thị ủy sao không đóng một vai trò quan trọng được?
Lưu Phái rõ ràng là dùng mồm mép để bịp người, hắn không báo cáo cho Tiêu Hàn, cũng không báo cáo cho Trương Thanh Vân. Vấn đề này Trương Thanh Vân lại không trách Lưu Phái, vì những sự việc ở phòng tổ chức thường báo cáo cho bí thư phụ trách công tác đoàn thể trước, sau đó bí thư phụ trách công tác đoàn thể mới báo cáo lại cho bí thư. Lần này Lưu Phái đột nhiên tập kích rõ ràng muốn gây khó khăn cho Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn cũng không dám bày tỏ thái độ, đối mặt với sự khiêu khích này cũng chỉ tức giận đến xanh mặt, nếu đây không phải là hội nghị thường ủy thì chắc chắn hắn sẽ vỗ bàn tức giận. Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Chuyện này trưởng phòng Lưu không thương lượng với bí thư Tiêu là không thỏa đáng, có rất nhiều phương thức báo cáo, nhất định phải gặp mặt mới được sao?
Trương Thanh Vân nói như vậy thì vẻ mặt Tiêu Hàn chợt hòa hoãn rất nhiều, hắn nói:
- Trưởng phòng Lưu cũng một lòng vì công tác, việc này chúng ta không nên nhắc lại nữa.
Trương Thanh Vân vung tay lên nói:
- Việc này vẫn phải nói cho rõ, sau này liên quan đến vấn đề tổ chức cán bộ thì cần phải nghiêm khắc chấp hành theo quá trình. Anh Tiêu và anh Lưu, sau này hai anh phải phối hợp cho tốt, không thể vì ý kiến bất đồng mà sinh ra giận dỗi.
- Còn nữa, hôm nay mọi người đã phát biểu về lời đề nghị của trưởng phòng Lưu, không cần biểu quyết cũng thấy khó qua, chúng ta cũng không nên giải quyết quá nôn nóng. Thế này đi, nếu đường này không thông thì tôi đề nghị sắp xếp xuống, trước tiên khảo sát chức năng của các lãnh đạo chủ chốt dưới quận huyện, trước tiên phải làm tốt ở công tác cơ sở...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.